Hai người nghiêm túc lên: “Bẩm ngài, chúng ta đều đã nhìn chằm chằm. Vân Kỳ thượng sư lúc không tiến cung thì căn bản là không đi ra. Chỉ có điều là đồ đệ của ông ta thường xuyên đi ra. Bây giờ tạm thời không có dị thường.”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Không vội, từ từ sẽ đến. Trời lạnh, các ngươi cũng chú ý thân thể.”
Hai người cảm kích đáp lời.
Lúc Tô Nam Thừa hồi phủ, trời đã tối hẳn.
Vừa trở về, Đông Mai đã kể cho hắn chuyện bát quái trong phủ: “Cũng không biết là ai, truyền ra như này, đại cô nương nhà chúng ta muốn phù chính*.”
*từ thϊếp lên làm vợ
“Đúng vậy đó, lúc chiều, Triệu di nương từ trong Phòng đại phu nhân đi ra, nói là đỏ mắt. Đoán chừng là bị quở trách.” Thu Cúc nói.
Tô Nam Thừa lắc đầu.
Liên Sinh hỏi: “Đây là thật sao? Chỉ có điều cũng đúng, đại cô nương nhà chúng ta, làm kế thất cho Tam Hoàng tử cũng đủ tư cách.”
“Không có khả năng, đừng suy nghĩ mò mẫm nữa. Truyền lời xuống dưới, người bên trong viện của chúng ta không được ra ngoài nói lung tung, nếu không sẽ đánh roi.”
Mấy người vâng dạ.
Liên Sinh rất không hiểu, cũng không dám nói.
Phù chính cái rắm.
Ý nghĩa phù chính ở đâu?
Có quý phi ở đó, Tô gia dĩ nhiên là ủng hộ Tam Hoàng tử.
Bây giờ chính thê để lại cái hố này để Tô Tự Nguyệt chiếm, đó không phải là lãng phí sao?
Lời này sao lại truyền ra, đại khái là di nương của Tô Tự Nguyệt truyền ra rồi?
Hoàng gia mặc dù cũng có cách nói phù chính, nhưng cũng không dễ nhìn. Tam Hoàng tử không đáng làm thế.
Giữa đêm đông Tô Nam Thừa lạnh tỉnh.
Mặc dù đã đốt chậu than nhưng dù sao lửa cũng không thể sưởi ấm cả đêm.
Nhà này của hắn không so được với nơi khác, vẫn hơi tàn.
Không có buồng lò sưởi, lại không có địa long, rất là giày vò.
Năm nay lại lạnh lẽo hơn bình thừa.
Tô Nam Thừa thật sự là lạnh, lại bảo người đến thêm một tấm thảm trên giường rồi mới nằm xuống.
Hắn còn lạnh đến thế, mấy nha đầu kia hẳn là lạnh hơn nhiều.
Sống qua đêm này rồi nói sau.
Sáng sớm hôm sau, chỉ thấy tuyết lớn bay bay, sáng nay liền đổi đánh quyền vào trong phòng.
Thời điểm Tô Nam Thừa ra đi, gọi Liên Sinh đi tìm Phương Niên mua than.
Buồng lò sưởi bây giờ không thể nào làm được, chỉ có thể đốt thêm than.
Trong phủ cấp chỉ đến mức đó, ra ngoài mua thêm một xe là được.
Bây giờ Tô Nam Thừa ra ngoài phần lớn là dẫn theo Trình Minh, thật sự là Liên Sinh mặc dù trung thành nhưng làm việc chẳng ra sao cả.
Cho nên để hắn ta làm những chuyện này là vừa vặn.
Tuyết lớn cứ rơi từng cơn như vậy, không lâu đã qua năm ngày.
Rốt cục đến buổi sáng ngày thứ sau, đè sập một góc cung điện trong cung. Bên trong là hai thái phi của tiên đế đang ở.
Vẫn may là người không sao, nhưng bị dọa không nhẹ.
Trong cung còn như vậy, trong thành không ít dân cư cũng bị sập. Chỉ có điều đều ở vùng ngoại ô, phòng ở bên đó kém hơn chút.
“Tin tức phía bắc truyền tới, lúc này tuyết lớn rơi rất nhiều, Bắc Di gặp nạn.”
“Chuyện tốt quá, cóng chết bọn họ đi.”
“Tốt cái rắm.”
“Haiz, thời buổi loạn lạc.” Trần An ngồi ngay bàn đối diện Tô Nam Thừa, nâng chén trà lên uống mấy ngụm lắc đầu.
Tô Nam Thừa dừng thứ đang chép trong tay lại: “Hẳn là Bắc Di chết cóng không ít súc vật.”
“Đúng vậy đó, bọn họ bên đó mặc dù học theo Trung Nguyên. Nhưng đó là người cấp trên. Bách tính phía dưới không phải thả ngựa thì là chăn dê. Thời tiết này, ở trong lều vải người cũng chịu không nổi. Dê bò cũng phải chết.” Trần An đứng lên, giãn ra một thoáng: “Đến lúc này, không biết lúc này đã thế nào rồi. Ta nhớ bảy tám năm trước cũng như vậy, ngày thứ hai đầu xuân thì có không ít người Bắc Di cướp bóc.”
Tô Nam Thừa lắc đầu: “Vậy chỉ có thể mong bọn họ đừng quá thảm thôi.”
Với thái độ của Long đế bây giờ, nếu lúc đó thật sự bị cướp, chỉ sợ cũng không dám nói gì.
Khổ chính là bách tính biên quan.
Chỉ là nửa giang sơn Đại Nguyên này, còn trải qua được thêm mấy lần cướp bóc nữa?
Tô Nam Thừa cúi đầu, tiếp tục sao chép văn thư nhàm chán. Suy nghĩ nhiều vô ích.
Lúc chạng vạng tối, Tô Nam Thừa đem theo một vò rượu, lại đến phủ của Phí Cưu.
Hắn lượn quanh một vòng như cũ.
Mặc dù bây giờ không có người nhìn hắn chằm chằm, nhưng hắn hay cẩn thận.
Dù sao Phí Cưu cũng là võ tướng, nếu để cho người ta biết bọn họ qua lại quá gần thì không phải là chuyện tốt gì.
Đối với ai cũng đều không tốt.
Hôm nay còn bắt gặp Hồ tướng quân.
“Ồ, đây không phải là tiểu Tô đại nhân sao?” Hồ tướng quân cười ha hả.
Thời gian trước Thái tử bận rộn khắp nơi, mỗi ngày lúc gϊếŧ người, Hồ tướng quân cũng từng bắt qua. Hai người đã gặp nhau rồi.
“Hồ đại nhân mạnh khỏe.” Tô Nam Thừa cười một tiếng: “Hôm nay trời giá rét, ta đem theo rượu mạnh.”
“Tốt, cái này tốt, ta nhìn chút xem.” Hồ tướng quân vừa mở rượu đã thấy: “Phi Bạch Lâu, ha ha, rượu ngon rượu ngon. Lão phí, nhanh, bảo đầu bếp nhà ngươi nhanh làm đồ ăn ngon đem tới đi.”
Phí Cưu cười gật đầu sai người đi.