Bệ hạ lại phái người đến Hiển Châu, rõ ràng muốn điều tra chuyện thuế má trước đó.
Chẳng biết kết quả cuối cùng ra sao, nhưng hiện tại Tam hoàng tử hẳn bị động lắm.
Buổi chiều, Tô Nam Thừa muốn tới Công bộ một chuyến.
Thái Tử hiện giờ đảm nhận công việc khảo sát công trình thủy lợi vào mỗi mùa lũ, tuy tất cả đều là lý luận suông thôi nhưng vẫn phải bày ra dáng vẻ chuyên tâm chứ.
Chỉ là giờ đã là tháng tám rồi, còn mùa lũ nào nữa chứ, tới năm sau, liệu có ai còn nhớ rõ việc này nữa không?
Nhưng Tô Nam Thừa vẫn muốn đến Công bộ chạy việc vặt, lấy bản vẽ về.
Hắn mới xuất cung chưa được bao lâu liền gặp Lạc Xuyên Hiền, hắn ta muốn tiến cung.
Tô Nam Thừa kỵ nhất ngựa Đông cung, thấy xe ngựa của Lạc Xuyên Hiền, hắn không thể không xuống dưới tránh đi.
Bằng không sẽ không thể đi qua đây được.
Hắn tránh đi, nhưng không ngờ đối phương lại dừng lại.
Lạc Xuyên Hiền nghe gã sai vặt của mình báo lại danh tính người đằng trước.
Hắn ta xốc lên màn xe lên nhìn Tô Nam Thừa: “Ngươi là Đông cung tư gián?”
Tô Nam Thừa vội nói: “Hạ quan bái kiến tiểu hầu gia, đúng là hạ quan.”
Thực ra Lạc Xuyên Hiền không có chức quan, nhưng hắn ta là người thừa kế hầu tước, Tô Nam Thừa không thể không cúi đầu.
Lạc Xuyên Hiền nhíu mày: “Ngươi chính là người Tô gia? Cháu trai Tô quý phi?”
“Bẩm tiểu Hầu gia, đúng vậy.” Trong lòng Tô Nam Thừa thầm nhủ tên điên này có phê cũng đừng nên đánh quan viên triều đình ngay ở ven đường, võ lực của tiểu gia quả thực rất tệ.
“Ha ha, thú vị. Tới đây, lên xe đi.”
Tô Nam Thừa sừng sỡ, đây là điều lệ gì: “Đây... Hạ quan nhận mệnh phải đến công bộ, không biết tiểu Hầu gia có chuyện gì? Nếu như không gấp, không bằng đợi hạ quan xong việc thì tới cửa thỉnh giáo?”
“Không cần, lên xe, ta đưa ngươi đi công bộ.” Lạc Xuyên Hiền trực tiếp bảo xe ngựa thay đổi tuyến đường.
Tô Nam Thừa đành phải giao ngựa cho hạ nhân của hắn, lên xe ngựa của Lạc Xuyên Hiền.
Không hổ là con độc nhất của Trưởng Công chúa, độ xa hoa của xe ngựa này đến cả Thái tử cũng phải tán thưởng một câu.
“Nhà các ngươi cũng có ý định đưa ngươi đến Đông cung làm gì? Chẳng lẽ Thành Khang Hầu còn dám đặt cược cả hai bên?” Lạc Xuyên Hiền mở miệng là nói thẳng.
Tô Nam Thừa nở nụ cười: “Chuyện đó kể ra là cơ duyên xảo hợp. Chỉ có điều cũng là chuyện tốt, Thái tử điện hạ ôn hòa nhân thiện, đối xử với người dưới vô cùng tốt. Còn nữa, Thái tử điện hạ là Thái tử. Có thể nhậm chức ở Đông cung là phúc khí của hạ quan.”
“Ồ, Thái tử điện hạ ôn hòa nhân thiện? Vậy ý của ngươi là, Tam Hoàng tử không ôn hòa, dễ bất nhân sao?” Lạc Xuyên Hiền hỏi.
Tô Nam Thừa nghĩ thầm ngươi đây là đang nói nhảm sao?
“Tiểu Hầu gia nói đùa, kỳ thực hạ quan cũng chưa thân thuộc với Tam điện hạ.”
“Nói bậy, Tam Hoàng tử thường xuyên đến Hầu phủ nhà các ngươi, mở miệng một tiếng là ngoại tổ phụ. Xưng huynh gọi đệ với đại ca của ngươi, làm sao lại chưa thân thuộc với hắn chứ?” Lạc Xuyên Hiền vắt tay ra sau đầu hỏi.
“Tiểu Hầu gia là con trai độc nhất của Quân Nghĩa Hầu phủ, lại là đích tử của Trưởng Công chúa. Không biết tình cảnh của hạ quan. Hạ quan là con thứ, di nương mất sớm. Hầu phủ tử đệ nhiều, há có thể đều như thế? Không dối gạt tiểu Hầu gia, những năm qua, hạ quan chưa gặp được Tam điện hạ mấy lần.”
Lạc Xuyên Hiền ừ một cái, không biết là tin hay không tin.
“Bây giờ Tam hoàng tử phong quang vô hạn, Thái tử điện hạ sợ cũng không bằng.”
“Hoàng tử chính là Hoàng tử, vốn là phong quang.” Tô Nam Thừa cười một tiếng: “Chỉ có điều Thái tử điện hạ cũng chính là Thái tử điện hạ, không cần tranh cái danh tiếng này.”
“Lời này của ngươi, ám chỉ cái khác đấy.” Lạc Xuyên Hiền nhìn chằm chằm Tô Nam Thừa: “Xem ra, nhân tâm của tiểu Tô đại nhân, là hướng về Thái tử thật rồi.”
“Thân là quan viên triều đình, mặc dù là chức quan thấp nhưng trung quân là không thể sai được. Thái tử tôn quý hơn Hoàng tử, đây là đương nhiên. Thần đương nhiên hướng về Thái tử điện hạ.” Tô Nam Thừa nói, vừa hướng về hoàng thành vừa chắp tay nghiêm túc nói.
Lạc Xuyên Hiền hơi nhíu mày: “Phần trung tâm này của ngươi, bao giờ rảnh ta cũng muốn đến nói cho Thái tử điện hạ nghe chút.”
“Vậy thì đa tạ tiểu Hầu gia. Chỉ có điều tâm của hạ quan thiên địa chứng giám.” Tô Nam Thừa than nhẹ: “Chỉ là Thái tử điện hạ cũng có rất nhiều bất đắc dĩ.”
“Đúng vậy, Tam Hoàng tử quá phong quang. Bệ hạ tuổi xuân đang phơi phới, Hoàng tử chính là Hoàng tử. Bất kể là người người kính Tam điện hạ, hay là người người e ngại Tam điện hạ, đều không phải là chuyện gì xấu. Tiểu Hầu gia nói có đúng không?” Tô Nam Thừa cũng nhìn Lạc Xuyên Hiền.
“Ồ, lời này của ngươi, ta có chút hứng thú đấy, ngươi có gì muốn nói?”
“Kỳ thật, đêm ấy ở Thanh Phong lâu, hạ quan cũng có mặt. Chắc là tiểu Hầu gia không nhớ rõ hạ quan. Chỉ là ngày đó hạ quan phải đi trước, không ở lại qua đêm.”
Tô Nam Thừa đâm mở vết sẹo của Lạc Xuyên Hiền, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi: “Ngươi muốn nói gì?”
Tô Nam Thừa sửa vạt áo lại chút: “Hạ quan không dám. Chỉ là có lời nói, không biết có nên nói ra hay không.”
“Nói.” Hai mắt Lạc Xuyên Hiền ẩn chứa sát khí.