Nhưng trước đó Vân Kỳ thượng sư có nói, bây giờ lại có bức thư này, hai mẫu tử bọn họ còn liên quan tới chuyện này đương nhiên sẽ tin.
Không ai biết rõ chuyện hôm đó hơn chính bản thân Lạc Xuyên Hiền.
Hắn ta căn bản chỉ mới vào phòng không lâu đã ngất đi rồi.
Chỉ mới uống vài chén rượu với Ngọc Đại.
Cùng một bầu rượu, hắn ta cho rằng hẳn là khi đó Ngọc Đại cũng say.
Sau đó có người tiến vào gϊếŧ Ngọc Đại, giá họa cho hắn ta.
Mà nha đầu kia, nàng ta không thể nào nhìn thấy bất kỳ vết máu nào qua cánh cửa được.
Ngạch cửa cao tới vậy.
Cho nên hai chữ Hiển Châu trong bức thư lúc này đã nói lên tất cả.
Hắn ta chắc chắn đã bị người khác hãm hại, hiện giờ xem ra, đó là Tam hoàng tử.
“Chỉ là một tên Tam hoàng tử, Tam hoàng tử này thật to gan!” Trưởng công chúa tức giận tới mức đầu cũng đau.
“Rốt cuộc là ai đã gửi bức thư này cho chúng ta vậy chứ?” Lạc Xuyên Hiền hỏi.
“Không cần biết là ai, người muốn lôi kéo nương nhiều lắm. Nhưng đều vô dụng cả! Ngươi yên tâm, chúng ta cũng không nên tùy tiện tin. Ta sẽ gọi người đến Kinh Triệu phủ hỏi một chút.” Trưởng công chúa hít sâu một hơi: “Mặc kệ nói như thế nào, lão tam không thể tiến thêm một bước nào nữa.”
Chuyện này là một chuyện, nhưng còn mệnh cách kia. Chừng nào bà ta còn tồn tại, bà ta không cho phép nhi tử của mình bị người khác gây khó dễ.
Là hoàng tử cũng không được.
Trong chuyện này, Tô Nam Thừa đã làm hết mọi thứ có thể rồi.
Kế tiếp, phải xem ý trời.
Đáng thương thay địa vị của hắn quá thấp, làm chuyện gì cũng phải lén lút, nghẹn khuất quá.
Buổi chiều, hắn đi gặp hai anh em kia.
Cả hai là hai huynh đệ con dì ruột.
Người lớn hơn tên Phương Niên, người nhỏ hơn tên Đỗ Bình An.
Một người hai mươi mốt, một người mười chín.
Đúng lúc huyết khí vượng, khó trách trước đó dám lao tới gϊếŧ người.
“Các ngươi làm không tồi, từ giờ theo ta đi.”
Hai người kích động quỳ xuống: “Vâng, tiểu nhân nguyện ý đi theo đại nhân.”
“Trước cứ ở đây đi, có việc ta sẽ kêu các ngươi. Trong phủ nhiều người không tiện nên mới không dẫn các ngươi về phủ. Chờ khi ta mua nhà đã, các ngươi cứ xem trước đi. Về sau các ngươi chuyên phụ trách bên ngoài. Được chứ?”
Hai người không có ý kiến gì, không vào Hầu phủ, không vào chỗ nào tốt, họ sẽ được tự do tự tại.
“Các ngươi sẽ được đãi ngộ như Trình Minh. Cứ yên tâm ở đi, sau này ta cũng sẽ tới đây ở.” Dù sao ở Hầu phủ cũng không tiện lắm.
Có điều nếu hắn muộn dọn ra, cần phải chờ cơ hội, hiện giờ vẫn chưa thịnh hành chuyện tách nhà.
Nếu hắn chủ động nói ra, vậy quá đột ngột.
Sắp xếp xong cho hai người kia, hắn cho người đi mới Lỗ Lục công tử.
Lần trước đi chơi với nhau, quả thật có chút cảm giác mới gặp đã thân.
Chủ yếu là vì Lỗ Lục công tử quan lộ rộng rãi, biết rất nhiều tin tức. Nói chuyện phiếm với hắn ta cũng khá thú vị.
Kết quả buổi tối lại bị Lỗ Lục công tử kéo đi một thanh lâu khác, Liên Goa các.
“Ngươi không biết đâu, nơi này đón hơn nửa cô nương của Thanh Phong lâu. Hiện giờ nơi này là đệ nhất hoa lâu ở kinh thành.”
Khóe miệng Tô Nam Thừa giật giật, được rồi, các cô nương hẳn là muốn ăn cơm lắm.
“Thật đáng tiếc cho Ngọc Đại cô nương.” Tô Nam Thừa nói.
“Đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng ngươi nhìn đám người kia xem, có mấy ai nhớ rõ nàng ta đâu?”
Lỗ Lục công tử nâng chén tay xẹt qua, Tô Nam Thừa nhìn xuống đám người bên dưới theo hướng tay hắn ta.
Trước mặt đám nam nhân kia đều có nữ tử, bọn họ đều rất vui vẻ.
Uống rượu, nói chuyện, động tay động chân.
Trên đài đàn sáo thanh thanh, ca vũ vẫn náo nhiệt như cũ.
Đổi một nơi, đổi một vài người, đổi một đầu khúc. Còn lại, chẳng cái gì thay đổi cả.
“Không hẳn như vậy, Ngọc Đại cô nương ra đi bi thảm tới vậy, có lẽ bọn họ sẽ nhớ rõ, thật lâu.” Tô Nam Thừa uống một ngụm rượu nói.
“Ha ha ha ha, ngươi nói đúng lắm. Chỉ tiếc, bọn họ nhớ rõ như vậy, còn không bằng không nhớ rõ. Để Ngọc Đại cô nương giữ danh tiết sạch sẽ chẳng phải tốt hơn sao?” Đáng tiếc, thật đáng tiếc……
“Nào nào nào, không nói mấy chuyện không vui này nữa. Ngươi gọi ta ra có chuyện gì thế? Ngươi mau nói đi.” Lỗ Tử Khanh ăn một viên đậu phộng, hỏi.
“Nghe ngươi nói kìa, ta là loại này người như thế sao?” Tô Nam Thừa rót đầy chén rượu cho hắn ta: “Thực ra cũng không có chuyện gì muốn nhờ Lục công tử cả, nhưng nói thật thì ta muốn nói với ngươi vài lời. Nếu có gì thật sự muốn nhờ, thì cũng chỉ là muốn nghe tin tức trong kinh thành từ chỗ ngươi thôi. Ta đây cả ngày không ở trong phủ thì cũng ở Đông cung, căn bản chẳng biết gì cả.”
“Ha, mấy chuyện ta biết đều là mấy chuyện vặt vãnh cả. Trong khoảng thời gian này, khắp kinh thành chẳng phải đều là chỗ tốt của Tam hoàng tử sao? Nghe nói Vân Kỳ thượng sư nhìn thấy rồi, nói Tam hoàng tử có quý nhân chi tượng? Đều là hoàng tử, còn có thể quý tới mức nào nữa? Sợ là muốn……” Lỗ Tử Khanh chỉ thiên.
Tô Nam Thừa cười nhẹ nhàng lắc đầu: “Vậy khó nói lắm. Có điều hiện giờ thế lực của Tam hoàng tử này thực sự rất mạnh.”
Lỗ Tử Khanh buông chén rượu thở dài: “Dư luận xôn xao, thành công thì thôi, nhưng nếu không thành thì sao?”