Bây giờ hắn nghĩ là chuyện ở trong triều. Chuyện ở Hiển Châu.
Cũng không có tâm tư suy nghĩ là sinh nhật của ai, theo lý mà nói hắn là chất tử của Tô quý phi, leo lên từ Tô quý phi là con đường gần nhất.
Chỉ có điều Tô Nam Thừa không nghĩ tới. Quá khứ không nghĩ tới là bởi vì không với tới.
Hiện tại không nghĩ tới là bởi vì Tam Hoàng tử cũng chưa chắc có thể cười đến cuối cùng.
Hoàng đế năm mươi ba, cũng chưa nghe nói là thân thể không tốt.
Vị lão Hoàng đế này chẳng qua mới chỉ năm mươi ba, đã sinh được mười hai vị Công chúa, mười ba vị Hoàng tử.
Cái này còn chưa tính cả những vị vừa ra đời đã mất, không được xếp thứ tự.
Đương nhiên, cái thứ tự hai mươi lăm vị Hoàng tử Hoàng nữ này cũng đã chết một nửa.
Nhưng mà, những chuyện về sau này, chí ít lão đầu thật là giỏi.
Sao cũng không giống như một người yếu nhiều bệnh.
Tô quý phi không trẻ, bây giờ ắt còn phải kính trọng, Thái tử ba mươi bảy tuổi chướng mắt, Tam hoàng tử ba mươi hai tuổi kia qua mấy năm nữa liền không chướng mắt sao?
Cho nên vụ cạp váy này, không đáng leo lên.
Tô Nam Thừa nhắm mắt ngồi trên ghế xích đu đong đưa suy nghĩ chuyện.
“Công tử, thiện phòng đưa hoa quả tới. Nô tỳ đến hầu hạ ngài ăn nhé?” Xuân Vũ bưng dĩa tiến đến, cười rất nịnh nọt.
Tô Nam Thừa lắc đầu: “Lát nữa lại nói, cất vào đi.”
Xuân Vũ haiz một tiếng rồi đặt xuống, tiến lại gần: “Nô tỳ xoa vai cho ngài, những ngày này ngài vất vả rồi.”
Nói xong liền đυ.ng tới.
Ban đầu Tô Nam Thừa không nhúc nhích, nhưng nàng này lúc đầu bóp vai còn tốt, về sau dần dần không an phận.
Tay đã luồn cả vào trong áo.
Tô Nam Thừa cách lớp y phục nắm lấy tay của nàng ta: “Làm gì vậy?”
“Công tử... nô tỳ hầu hạ ngài.” Xuân Vũ nó, cũng đem đầu gối lên trên người hắn.
Tô Nam Thừa thở dài đẩy nàng ra: “Nếu như ngươi không muốn hầu hạ cho tốt, ta gọi người mang ngươi đi hầu hạ ở nơi khác.”
Xuân Vũ vẫn chưa nghe ra được cơn giận của hắn, càng dính sát vào: “Công tử, nô tỳ hầu hạ ngài không tốt sao? Ngài bây giờ cũng không có ai hầu hạ...”
“Người đâu.” Tô Nam Thừa không nhịn được lại lần nữa đẩy người ra.
Trình Minh ở ngoài cổng đến: “Công tử.”
Hắn ta đã sớm nghe thấy rồi.
“Đi tiền viện tìm Trương quản sự, bảo hắn tới đây một chuyến.”
Trình Minh đáp một tiếng rồi đi.
Sắc mặt Xuân Vũ đại biến: “Công tử... nếu như ngài không bằng lòng thì thôi, sao phải gọi Trương quản sự tới...”
Tô Nam Thừa không nhìn nàng: “Thu Cúc và Đông Mai đâu, gọi tới đây, dọn đồ đạc thay cho Xuân Vũ, lại hỏi Hạ Hà có muốn đi cùng hay không, nếu muốn thì cùng đi đi.”
Hạ Hà vựa vặn nghe thấy lời này, lại nhìn dáng vẻ của Xuân Vũ thì liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Vội vã quỳ xuống: “Công tử, nô tỳ tuyệt đối không có ý tứ này. Lúc trước nô tỳ có chỗ nào làm không tốt, ngài hãy thứ lỗi, ngày sau nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ thật tốt.”
“Chỉ cần làm tốt chuyện trong bổn phận của ngươi là được rồi.” Tô Nam Thừa hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Xuân Vũ: “Dung túng ngươi nhiều quá, trái lại làm cho ngươi không biết tốt xấu.”
Xuân Vũ lúc này cũng không dám nói gì, chỉ là thút thít.
Trương quản sự tới, Tô Nam Thừa nói: “Xuân Vũ lớn rồi, chỗ này của ta không tiện giữ lại. Trương quản sự mang đi, lại sai một tiểu nha đầu khác đến là được.” Nói xong thì đưa năm lượng bạc cho Trương quản sự: “Trương quản sự cầm đi mà chuẩn bị.”
Trương quản sự cười ha hả nhận lấy.
Trên dưới đánh giá Xuân Vũ vài lần: “Giờ đi thôi.”
Xuân Vũ muốn khóc lóc cầu xin, Tô Nam Thừa trực tiếp đi đến nội thất.
Nàng cũng chỉ đành đi theo Trương quản sự.
Kỳ thật bọn công tử trong phòng đuổi loại nha hòa muốn trèo cao này cũng không kỳ lạ, cái này tính là thể diện.
Chỉ là không nghĩ tới dáng dấp của Xuân Vũ này cũng không tệ, vì sao Thất công tử lại không động tâm.
Hắn ta làm sao biết băng dày ba thước không phải là do lạnh một ngày?
Đổi thành người khác, xem như thật sự là vượt khuôn, cùng lắm thì mắng vài câu.
Nhưng Xuân Vũ này lại quen chanh chua, bây giờ nhìn thấy Tô Nam Thừa khởi sắc lại tới lân la.
Trước ngạo mạn sau cung kính, làm cho người khác khinh thường, tiểu nhân như vậy ai cũng xem thường.
Lúc đầu Tô Nam Thừa nể tình nàng hầu hạ nhiều năm cũng lười để ý tới.
Bây giờ được đà lấn tới, cứ nên đuổi ra ngoài cho bớt lo.
Chỉ trong giây lát, Trương quản sự đã dẫn tới một tiểu nha đầu. Tô Nam Thừa đổi tên cho nàng, sau này gọi là Xuân Anh, giao cho Đông Mai dạy bảo.
Ngô Đồng viện đuổi một người ra ngoài, đây chẳng tính là chuyện lớn gì.
Cũng không truyền ra cho cả phủ đều biết.
Màn đêm buông xuống cứ vậy mà trôi qua.
Sáng hôm sau, Tô Nam Thừa muốn đi Đông Cung. Sau khi mặc xong quan phục liền phát hiện ba bốn nha hoàn đều rất là cẩn thận.
Tô Nam Thừa bật cười: “Xuân Vũ bị đuổi đi, là vì nàng tâm tư bất chính. Người cũng bất chính. Các ngươi cứ hầu hạ cho tốt, làm sai chuyện cũng sẽ không đuổi các ngươi đi. Không cần phải cẩn thận như vậy.”
Bốn người vội vã vâng, sau đó là thở phào.