Tô Nam Thừa được Trình Minh và Liên Sinh dìu, Trình Minh vẫn luôn đợi ở trước cổng.
Hai người dẫn theo người uống quá nhiều rượu quay về.
Tô Nam Thừa vừa ngã đầu đã ngủ mất, chẳng có gì để nói.
Hắn ngủ rất thuận lợi, một đêm ngủ yên ổn. Không nghĩ tới có người lại không may quá trớn.
Ví dụ như đám Lỗ Tử Khanh uống nhiều quá không đi nổi, bọn họ đều ôm cô nương ở lại Thanh Phong lâu.
Sáng sớm liền xảy ra chuyện.
Ngọc Đại chết rồi.
Hơn nữa còn chết rất thê thảm, ngực bụng của nàng trúng năm đao, cây đao kia lại trùng hợp ở ngay trong tay của Lạc Xuyên Hiền đang ngủ say.
Là nha đầu đi qua trước cửa lúc đi qua nhìn thấy, phát hiện điều không hợp lý, phía dưới cửa dường như có chút màu đỏ.
Nàng tò mò tới sờ xem, lại phát hiện ra đó là máu.
Vậy nên vội vàng gọi tú bà tới. Ai không sợ chứ, nếu như tiểu Hầu gia xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Không còn cách nào khác đành phải gõ cửa, lại thấy bên trong không đi ra.
Xô cửa đi vào thì phát hiện tình trạng như vậy.
Đây thật sự là đã hiểu hay chưa, là Lạc Xuyên Hiền gϊếŧ chết Ngọc Đại.
Chuyện này nếu như là ngày xưa, một tiểu Hầu gia gϊếŧ chết một nữ tử thanh lâu, cũng không phải là không che dấu được.
Đêm qua lại chẳng may nhiều người uống nhiều rượu rồi ở lại chỗ này. Vừa mới buổi sáng nha đầu lại sợ hãi kêu lên đánh thức tất cả mọi người.
Một hồi này khiến tất cả Thanh Phong lâu đều biết đã xảy ra án mạng.
Vừa mới trôi qua nửa ngày, con trai độc nhất của Xương Ninh trưởng công chúa gϊếŧ chết hoa khôi Ngọc Đại đã lưu truyền rộng rãi.
Kiện cáo mạng người rõ ràng như vậy, đâu đè ép xuống được?
Thanh lâu mở trong kinh thành này, lại nhiều năm sừng sững như vậy không ngã, há có thể không có hậu đài? Trụ cột chết không rõ ràng, tú bà sao lại không vội được?
Lại thêm cả người ủng hộ Ngọc Đại cô nương đông đảo, lúc này mỗi người một câu cũng đủ để khiến cho Lạc Xuyên Hiền xui xẻo.
Cho nên người của Kinh Triệu Doãn tới cũng chỉ có thể dẫn Lạc Xuyên Hiền đi trước.
Xương Ninh Trưởng Công chúa thì đầu tiên hẳn là tiến cung cầu kiến bệ hạ rồi.
Sự thực này không ép xuống được.
Mưu sát nữ tử thanh lâu, việc này không phải là chuyện ác hay không ác, đối với loại dòng dõi như bọn hắn mà nói, là mất mặt.
Lúc buổi chiều Tô Nam Thừa bị gọi đến phòng phụ thân của hắn.
Tô Anh Cừ biết đêm qua hắn cũng có mặt ở Thanh Phong Lâu cho nên đã gọi hắn đến tra hỏi. Thực ra là không phải trách cứ gì hắn.
“Nhi tử hôm qua về sớm, lúc ấy vẫn chưa xảy ra việc gì. Chỉ có điều việc này, nhi tử nghĩ thì thấy có hơi kỳ lạ. Không cần phải vậy mà, hắn cũng đâu có lý do gì để gϊếŧ Ngọc Đại đây? Chẳng qua là một nữ tử thanh lâu, nếu như không phục vụ tốt, muốn khiến nàng chết cũng đâu cần tự mình ra tay?”
Tô Anh Cừ gật đầu: “Con nói đúng, con có biết gia thế của hắn không?”
“Có, hôm qua nhi tử có nghe Lục công tử của Lỗ gia có nói qua.”
“Bây giờ những phỏng đoán bên ngoài, hẳn là bức ép Xương Ninh trưởng công chúa.” Tô Anh Cừ nói.
Tô Nam Thừa giật mình: “Biện pháp này, quả thực đã bức ép thành công, thế nhưng chỉ sợ là không thể tâm ý quy thuận?”
“Hừ, tâm ý quy thuận, Lạc gia của hắn cuối cùng cũng chỉ là thần tử. Những năm nay, hai mẹ con này làm bộ làm tịch qua đó. Chỉ là không biết là ai, bày ra cái bẫy nhìn là biết là cái bẫy này. Sợ là mục đích bên ngoài cũng chỉ muốn vả mặt Xương Ninh trưởng công chúa. Quân quân thần thần, hoàng gia bao giờ cũng luôn để ý. Trưởng công chúa hẳn đã quên, nàng sinh ra tôn quý, nhưng trượng phu của hàng, con của nàng đều không phải họ Phó.”
Tô Nam Thừa trong lòng tự nhủ rốt cuộc cũng là lão hồ ly, nghĩ rất nhanh.
“Đa tạ phụ thân chỉ điểm, nhi tử hiểu rõ.” Tô Nam Thừa cung kính nói.
“Ừm, may là hôm qua con trở về sớm. Bằng không e là đã bị gọi đến hỏi chuyện rồi.” Tô Anh Cừ nói: “Được rồi, không có việc gì con bây giờ phải cùng người khác giao lưu. Nếu như bạc không đủ dùng, cứ đi lãnh, chỉ là hãy nhớ, chớ học thói xa hoa lãng phí kia.”
“Vâng, nhi tử nhớ rõ.” Tô Nam Thừa rời khỏi thư phòng trở về liền dặn dò: “Liên Sinh ngươi đi xem xem, xem Lỗ Lục công tử có trở về hay không, thay ta hỏi thăm một chút.”
Liên Sinh vâng một tiếng rồi xuất phủ rời đi.
Chỉ có điều một canh giờ sau, Liên Sinh trở về nói là Lỗ Tử Khanh hẹn hắn ra ngoài.
Tô Nam Thừa nhanh chóng thay y phục rồi đi.
Hắn cũng muốn hỏi chuyện hôm qua.
Hai người như cũ hẹn ở Phi Bạch lâu, hôm nay chỉ có hai người bọn hắn.
Một bàn tiệc không tệ được mang lên, Lỗ Tử Khanh đã đến.
“Ôi, hôm qua ngươi trở về thì tốt rồi. Thật sự là quá kinh người.” Lỗ Tử Khanh vừa ngồi xuống liền uống một ly trà: “Mới từ Kinh Triệu phủ ra.”