Chương 21: Sâu Mọt

Mã đại nhân không biết có lỗ hổng khác hay không, nhưng tiền lệ này này tất nhiên là một lỗ hổng tốt.

Hiển Châu của ngươi là một nơi đất lành, giá gạo sao lại không hợp lẽ thường như thế, vậy còn không tra ngươi sao?

Mặc kệ Diêu Thái Thú Như Hà Nghiêm cố sống cố chết phòng thủ như thế nào thì lúc hai mươi tám tháng sáu vẫn lại có một đội người đi tới Hiển Châu.

Lúc này, vậy mà lại là khâm sai mang ý chỉ của bệ hạ tới.

Vị này có chức quan Nhị phẩm, Bố Chính ti Hữu Chính Tuyên - Bố Chính sứ

Quả thực là thần lai nhất bút.

Diêu Thái Thú tất nhiên là vô cùng bất ngờ, lúc này là thượng quan đích thân tới tất nhiên là muốn đối đãi thật tốt.

Liêu đại nhân người ta vậy mà lại mang theo cả một tổ chức tới, Diêu Thái Thú muốn nghênh đón thế nhưng không nghênh được.

Chỉ có điều có câu cường long không áp địa đầu xà, dù sao Hiển Châu cũng là chốn của Diêu Thái Thú, hắn ta đã ở nơi này hơn mười năm.

Đừng nói là Diêu Thái Thú bất ngờ, ngay cả Mã đại nhân cũng rất ngoài ý muốn, hiển nhiên là việc này hắn ta cũng không biết. Nói cách khác, Thái tử cũng chưa chắc có thể đoán trước.

Vị đại nhân này mặc dù nói không công khai về phe nào nhưng cũng có khuynh hướng vào mạch của Thái tử.

Tô Nam Thừa quan sát, trong lòng tự nhủ việc này thật thú vị.

Ngày đầu tiên Liêu đại nhân tới đã vững vàng cho Tô Nam Thừa một bạt tai.

Bên trong nội đường, Liêu đại nhân bệ vệ ngồi, hắn ta không nói lời nào, những người khác cũng không có ý ngồi xuống.

Chỉ thấy Liêu đại nhân giương mắt, quét qua đám người một vòng sau đó nhìn về phía Tô Nam Thừa: “Ngươi chính là đứa con do nô tỳ sinh ra đó sao?”



Đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch khuyết điểm.

Huống chi vẫn đang trên một chuyến xe, điều này quả thực là không nể mặt mũi.

Mấy người Mã đại nhân cũng nhanh chóng biến đổi sắc mặt.

Tô Nam Thừa tiến lên một bước: “Hạ quan Tô Nam Thừa bái kiến Liêu đại nhân.”

“Ồ, nghe nói mẫu thân ngươi dựa vào mỹ mạo bò lên giường mới có ngươi. Có thể thấy được Thành Khang Hầu phủ cũng là gia phong bất chính. Nếu như ta có tử đệ huyết mạch đê tiện như này, ta tình nguyện bóp chết. Nếu như không nỡ cũng sẽ giam lại. Làm sao có thể còn gọi hắn ra cho mất mặt? Phụ thân ngươi cũng thương ngươi đấy, lại vẫn tính toán việc làm cho ngươi.”

“Đại nhân nói phải, mẫu thân hạ quan vốn đúng là tỳ nữ. Không biết đại nhân hôm nay nhắc đến những chuyện này là vì lý do gì?” Tô Nam Thừa đương nhiên tức giận, nhưng con người hắn càng tức giận thì vẻ mặt lại càng không có cảm xúc.

“Hừ, bản quan nhắc nhở người thấy rõ tình cảnh của mình. Bây giờ đã hầu hạ Thái tử điện hạ thì cũng nên rõ ràng thân gia của ngươi, tiền đồ đều ở Đông cung. Nếu như ngươi ỷ vào Thành Khang Hầu phủ mà lưỡng lự thì bản quan không ngại thay Thái tử thanh lý môn hộ.”

“Hạ quan tất nhiên rõ ràng chức trách của mình, làm phiền đại nhân nhắc nhở rồi.” Tô Nam Thừa mặt không biểu tình.

Mã đại nhân vội nói: “Liêu đại nhân đi đường đã mệt rồi, cũng khổ cực rồi, hôm nay không còn sớm nữa, thuộc hạ để cho người bày ra yến tiệc rồi. Đến đó thưởng thức trước ngài thấy sao?”

Liêu đại nhân cũng coi như là cho hắn ta mấy phần tình cảm hèn mọn: “Ừm, để bản quan đi thay quần áo.”

Hắn ta vừa đi, Mã đại nhân liền vỗ vai Tô Nam Thừa: “Liêu đại nhân nổi tiếng là nhanh mồm nhanh miệng, ngươi đừng để trong lòng.”

Tô Nam Thừa chỉ cười cười mà từ chối cho ý kiến.

Nhanh mồm nhanh miệng?

Đây không phải là nhanh mồm nhanh miệng, đây là cố ý vả mặt. Chỉ sợ vị này và Thành Khang Hầu phủ hoặc là Tam hoàng tử có thù cũ gì đó.

Chờ ra khỏi chính đường, Liên Sinh nhỏ giọng nói: “Công tử ngài đừng nóng giận, người này miệng mồm cũng thật là đê tiện.”



Tô Nam Thừa cười lạnh: “Ta chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, hắn ta vậy mà lại vất vả tạo ra một màn vừa rồi, có thể thấy được là hắn không có cách nào đối phó với Thành Khang Hầu phủ. Chỉ là mấy câu nói, ta cũng chưa đến mức chịu không nổi. Lần buồn nôn này ta sẽ nhớ kỹ.”

Bên phía Mã đại nhân cũng phiền chết.

“Đại nhân, ngài nói xem sao hắn ta lại đến đây?” Quan viên trước mặt Mã đại nhân phát sầu: “Lúc đầu chúng ta đã không làm cho hẳn hoi. Liêu đại nhân đến bây giờ... hễ có việc gì cưỡng ép có tác dụng không?”

“Đúng vậy, vừa đến đã gây hấn với Tô gia, sau ngày hôm đó làm sao có thể trình bày với điện hạ? Quan hơn một cấp đè chết người, hắn lại còn lớn hơn mấy cấp, ngày sau chỉ sợ ta ngươi cũng sẽ không thể tự do hành sự.”

Bọn họ đương nhiên cũng xem thường Tô Nam Thừa, nhưng đâu cần phải đắc tội với người ta đâu, Liêu đại nhân này sao lại trách mắng lộ liễu như vậy?

“Khâm sai chính nhị phẩm, cho dù là cưỡng ép thì ngươi còn có thể làm gì?” Mã đại nhân thở dài: “Chỉ mong lần này không đến nỗi không công mà lui.”

Chuyện cho tới bây giờ, Mã đại nhân cũng đã không nắm bắt được, chỉ muốn lập tức đưa tin cho Thái tử.

Có thể thấy được tranh đấu trong triều, vị Liêu đại nhân này bỗng nhiên cầm thánh chỉ tới vậy tại sao lúc trước Thái tử không thể cầu thánh chỉ?

Chỉ sợ là Thái tử tiến một tấc, Tam hoàng tử cũng tiến một tấc, một bước không lùi.

Có khi lại là bệ hạ...

Tất cả mọi người đang suy nghĩ riêng trong đầu.

Ý nghĩ trong đầu của Tô Nam Thừa cũng dần thành hình, một cái tát này không thể nhận không. Đã bị chửi ti tiện như thế, thì người ti tiện kia làm gì có ánh mắt tốt đâu?

“Công tử cười thật khiến người ta sợ hãi đó. Sau khi người khỏi bệnh thay đổi lớn quá.” Liên Sinh vừa đi vừa nói.

Hoàn toàn chỉ là cảm khái không suy nghĩ chút nào.

Tô Nam Thừa lắc đầu, ở trước mặt hắn ta thì thật sự không cần phải ngụy trang, tiểu tử này căn bản là không dùng đến đầu óc.