Chương 19: Giá Cả

Bị mời đến tiền viện thư phục, Diêu đại nhân thấy hắn tới liền tươi cười: “Ha ha ha, luôn nghe nói Thành Khang Hầu phủ là nơi sinh ra nhân tài. Quả nhiên! Hiền chất quả nhiên lớn lên thật là tuấn tú lịch lãm.”

Tam hoàng tử là biểu ca của Tô Nam Thừa. Nhạc phụ của y cùng bối phận thúc bá với hắn.

Một tiếng hiền chất này vẫn quá bất ngờ.

“Nhận được sự chú ý của đại nhân, Nam Thừa bây giờ vẫn chưa hữu dụng.” Tô Nam Thừa chắp tay thở dài.

“Ài, làm sao lại chưa hữu dụng, cháu bây giờ vẫn còn chưa lớn bao nhiêu đã là thuộc thần của Đông cung, nhận được sự coi trọng. Ngày sau tiền đồ không thể hạn lượng. Nhìn mấy tên nghịch tử kia của ta, đến nay vẫn chưa ra dáng quan chức đâu.”

Lúc nói chuyện đã có người đưa trà tới.

Vào chỗ nói chuyện, Diêu đại nhân cười ha hả: “Lần này cháu đã tới, vậy thì không thiếu được mấy phần chiếu cố của ta đến cháu. Có chút công lao, trở về cháu bàn giao cũng sẽ tốt hơn. Cũng là tình cảm thân thích của chúng ta.”

Cái này ám chỉ quá rõ ràng.

Hai người đều đoán ý lẫn nhau. Dù sao giọng điệu cũng đều là ta hướng về ngươi, hai ta chung nhà.

Diêu đại nhân vẻ mặt vô cùng nghi hoặc vuốt râu: “Vì sao hiền chất không chịu tới?”

Hắn ta một bộ dáng vẻ ta đây không hiểu nhìn về Tô Nam Thừa.

“Một quan chức nhỏ bé mà thôi, cho nên cũng không dám nói cái gì chọn lựa sống thế nào. Chỉ là... Thái tử điện hạ lần này phái người đến lại là nơi của đại nhân ngài. Hạ quan kỳ thật cũng không biết là làm gì, chỉ là trong lòng có chút bất an.” Hắn vừa nói lại nói: “Nghĩ đến đại nhân còn không biết, chỗ của ta, đại tỷ tỷ con thứ bây giờ đã tiến vào phủ của Tứ hoàng tử. Ta còn không biết nàng có thân phận gì. Đáng tiếc không có gặp mặt chúc một chén rượu mừng.”



“Ai da, vậy chúng ta chẳng phải là càng thân rồi?” Diêu đại nhân cười khẽ: “Không có gì đáng ngại, trễ thì rượu này cũng phải uống. Tam điện hạ dòng dõi không nhiều, nữ hiền chất ngày sau có thể sinh nhiều đứa chẳng phải là chuyện tốt sao?”

Tam hoàng tử đó mà, dòng dõi cũng không phải không nhiều, chỉ là con vợ cả quá ít.

Diêu thị sinh hai nữ hài tử, mới sinh hạ trưởng tử.

Hai người cứ như vậy hàn huyên một hồi lâu thì Diêu đại nhân mới đồng ý để Tô Nam Thừa đi.

Lúc hắn trở lại chỗ ở liền phát hiện có mấy người không thấy đâu.

Chắc là đi bí mật điều tra, hắn làm như không biết.

Đi gặp mặt Mã đại nhân, chí ít là không thể nhàn rỗi.

Mã đại nhân cười ha hả: “Trước đó ngược lại không để ý cái này, Diêu gia này quả thật là có quan hệ không nhỏ với Thành Khang Hầu phủ. Chắc hẳn Thái tử điện hạ cũng không để ý đến điểm này. Bây giờ ngược lại thành ngươi phải lúng túng.”

“Lời này của đại nhân thật làm hạ quan hoảng hốt, việc phải làm chính là việc phải làm. Mặc dù Diêu đại nhân và nhà ta quả thực có chút quan hệ nhưng điều này cũng không thể làm chậm trễ công việc của ta. Đại nhân cứ yên tâm, bây giờ ta đã là thuộc hạ của Đông cung tất nhiên là một lòng hướng về Thái tử điện hạ.” Tô Nam Thừa nói.

Mã đại nhân cười ha hả, chỉ vỗ vào bờ vai hắn một cái.

Rất nhanh đã bắt đầu làm ra một ít công phu mặt ngoài, nếu như phụng lệnh Thái tử đến tra thuế má của năm ngoái tất nhiên có thể điều động người.



Kỳ thật vấn đề thuế của Hiển Châu nào chỉ có năm ngoái?

Vấn đề của Hiển Châu cũng không riêng gì thuế má, sau mấy người Tô Nam Thừa liền biết, Thái tử nói là tra thuế trên thực tế là tra Hiển Châu.

Thứ thuế này, ngươi chỉ nhìn trong sổ sách thì làm sao nhìn ra cái gì?

Bọn hắn cũng không tiện thâm nhập vào vùng đồng ruộng này, Diêu đại nhân điều đi tất cả người trong ngôi nhà này, phân cả người đi theo hắn.

Ngoại trừ ngày đầu tiên tùy tiện những ngày sau bọn hắn đều không tự do. Mà từng bước ép sát dạng này cũng rất nguy hiểm.

Mấy người bọn họ dù sao cũng không phải là quang minh chính đại đến, nếu như thật sự chọc phải đối phương nói không chừng phải chết ở Hiển Châu cũng là chuyện dễ như chơi.

Thái tử tất nhiên sẽ không vì mấy người bọn hắn mà làm lớn chuyện với Tam hoàng tử.

Bây giờ vận mệnh của Đại Nguyên ngày càng tệ, địch nhân ở phương bắc nghiền ép quá mạnh mẽ. Mỗi năm đều phải tìm kế tặng đồ sang, giống như tiến cống.

Dân gian cũng luôn có bạo động, cho nên lúc nào cũng không dễ chịu. Lúc đầu Giang Nam Hiển Châu, đất đai phì nhiêu, là kho lúa tốt nhất của Đại Nguyên.

Nơi này một năm hai mùa lúa nước, sản xuất gạo tốt nhất Đại Nguyên. Theo lý thuyết thì bách tính nơi này hẳn là có cuộc sống không tệ.

Nhưng bọn họ nhìn thấy bách tính trên đường cái cũng không phải như vậy. Bọn họ không giống bách tính giàu có trong kinh thành.

Tô Nam Thừa dẫn theo Liên Sinh đi ở trên đường, bên người có người của Diêu đại nhân phục vụ.