Hách Liên Diệu và Vinh An công chúa vẫn thành hôn. Cũng không thật sự để cho Vinh An công chúa phải làm thϊếp, vẫn làm Hách Liên Diệu Vương phi như cũ. Chỉ có điều vị vương phi này địa vị là không thể so với mấy thứ phi của Hách Liên Diệu.
Sính lễ Đại Nguyên đưa tới không ít, Bắc Tề tất nhiên là vui vẻ nhận lấy.
Sau khi hôn sự xong xuôi đã là giữa tháng tư, không có chuyện gì, đoàn đưa dâu cũng nên trở về. Người ta ngược lại là khách khí giữ bọn họ lại, nhưng chính bọn họ thấy khó chịu. Tất nhiên là mong ngóng đi nhanh lên.
Trên đường về không có công chúa, tất cả mọi người cưỡi ngựa, tốc độ nhanh hơn nhiều. Chưa đến tám ngày đã ra khỏi đất của Bắc Tề.
Sau khi ở Ninh Thành chỉnh đốn lại hai ngày, cả đội lại lần nữa xuất phát hồi kinh.
Một đường đi, lúc đến Lư Dương thì nhận được Thánh chỉ, bảo Chu tướng quân và mấy võ tướng ở lại đó, tụ họp với quân đóng giữ nơi đó. Muốn diệt thổ phỉ.
Một đoàn người của Tào đại nhân chỉ muốn về kinh trước. Hai người Tô Nam Thừa và Tô Anh Ngọc tất nhiên cũng muốn hồi kinh.
Tô Anh Ngọc cũng chẳng qua là một chân chạy vặt, trên mình chỉ mang theo chức quan Thất phẩm.
Đêm trước khi đi, Tô Nam Thừa đến cáo biệt Phí tướng quân: “Lần này đi, tướng quân nhất định phải bảo trọng.”
“Được.” Phí tướng quân cười với hắn: “Hồi kinh đi thôi, còn nhiều thời gian.”
Tô Nam Thừa cũng không nói những lời hoa mỹ gì, sau đó chắp tay thi lễ nghiêm chỉnh rồi thở dài rời đi.
Từ Lư Dương bắt đầu hành trình, hồi kinh mất mười sáu ngày. Rốt cuộc cũng đến lúc về tới kinh thành, lúc này đã là mười bảy tháng năm.
Lúc đi vẫn là mùa xuân se lạnh, bây giờ đã là trăm hoa đua nở, cây xanh râm mát.
Tô Anh Ngọc đi theo Tào đại nhân tiến cung phục mệnh. Tô Nam Thừa thì trực tiếp hồi phủ.
Trong phủ, Thành Khang Hậu và Tô Anh Cừ cũng không ở đó.
Hắn trở về, trước đi bái kiến lão phu nhân, vừa hay các phu nhân cũng đều ở đó.
Tô Nam Thừa hành đại lễ sau đó mới đứng lên: “Cháu trai bất hiếu bây giờ mới trở lại.”
Lão phu nhân làm bộ dụi mắt: “Về thì tốt rồi, mau nghỉ ngơi đi. Ban đêm nhà chúng ta có yến tiệc, chờ tổ phụ và phụ thân của ngươi trở về thì bắt đầu.”
“Vâng.”
“Tiểu Thất khổ cực rồi, mau về đi thôi, mẫu thân sai người đưa tặng cho ngươi một vài thứ.” Mẹ cả Phùng thị của Tô Nam Thừa vô cùng hiền từ.
Tô Nam Thừa đều gật đầu đáp ứng, trước hết quay về Ngô Đồng viện.
Sau mấy tháng rời đi, nơi này ngược lại là không có chút thay đổi nào. Vẫn cũ nát như cũ.
Mấy nha hoàn tới thỉnh an, trái lại ân cần hơn lúc trước rất nhiều.
Có thể đi ra ngoài có ý nghĩa là có thể làm việc, có thể làm việc tức là hữu dụng.
Ai không nguyện ý hầu hạ một chủ tử hữu dụng chứ?
Chỉ là Tô Nam Thừa vẫn đối xử với bọn họ như trước đây.
Lúc Tô Nam Thừa thay quần áo, nha hoàn Xuân Vũ nói đại cô nương Tô Tự Nguyệt và Tam hoàng tử hôn sự đã định, là ngay vào tháng sau, đại cô nương đã phải vào phủ của Tam hoàng tử.
Tô Nam Thừa gật đầu: “Chuyện vui, lát nữa ta cũng nên chuẩn bị lễ vật.”
Xuân Vũ không dám nói gì thêm, luôn cảm thấy không thể phán đoán được chủ tử.
Lúc buổi chiều, Tô Anh Cừ trở về, liền gọi Tô Nam Thừa đến thư phòng nói chuyện.
Hai cha con gặp gỡ riêng lần trước là lúc Tô Nam Thừa còn rất nhỏ, hắn đã chẳng còn nhớ rõ.
“Nhi tử thỉnh an phụ thân, phụ thân gần đây có tốt không?”
“Tốt, đứng lên nói đi. Đi ra ngoài một chuyến quả thật khỏe mạnh lên không ít. Bắc di như thế nào?” Tô Anh Cừ cười hỏi.
“So với lời của phụ thân trước đây thì không giống với suy nghĩ của nhi tử lắm. Chỉ có điều quả thực là binh cường ngựa khỏe.” Tô Nam Thừa nói.
“Haiz, Bắc di thế lớn... Đây cũng là chuyện không thể làm gì được. Lần này con ra ngoài cũng xem như là có công. Hôm nay phụ thân đặc biệt cất nhắc đến con, đưa dâu cho Vinh An công chúa là chuyện tốt, con cũng lớn như vậy, ngày khác phụ thân sẽ tìm việc cho con làm.”
Tô Anh Cừ đương nhiên là không sủng ái Tô Nam Thừa nhưng có con trai dùng được vẫn rất tốt.
“Đa tạ phụ thân. Bất kể là phụ thân sắp xếp cho nhi tử làm gì, nhi tử cũng sẽ nhất định làm thật tốt.” Tô Nam Thừa bày ra dáng vẻ kích động nói.
“Ừm, con ta thật là có chí khí.” Tô Anh Cừ rất hài lòng.
Hai người Tô gia trước đây ra ngoài, nếu là chết bên ngoài thì quả là không ai đau xót. Nhưng nếu đã trở về vậy thì chuyến này liền không thể không được gì.
Đây không phải là vì lưu ý đến bọn họ mà là vì lưu ý đến lợi ích.
Tô Anh Cừ chọn, tất nhiên là con thứ của mình quan trọng hơn thứ đệ. Chỗ tốt đương nhiên sẽ cho con trai của mình.
Cho dù là Thành Khang Hậu chọn thì nhi tử của con trai trưởng cũng quan trọng hơn so với con thứ.
Trước khi ra ngoài, Tô Nam Thừa cũng từng nghĩ qua. Xuất thân này của hắn quá kém, muốn xuất đầu lộ diện cũng sẽ đón nhận những điều này. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, phải chậm rãi bò đi.
Tô Anh Cừ hỏi chuyện trên đường từ Tô Nam Thừa, Tô Nam Thừa chọn lọc một vài thứ để nói.