Chương 106: Không Kịp Trở Tay(2)

Nói là gần nhưng thực chất vẫn cách vài bước. Nếu bọn họ có ý đồ gây rối, sẽ bị bắt ngay lập tức.

Mấu chốt là, thích khách người không có, nhưng thích khách bò thì có.

Ngay lúc Hoàng đế và Hoàng Hậu sắp đi xong một hàng, một con bò bất ngờ ngã xuống.

Chuyện đó không quan trọng lắm, nhưng đi được hai bước, con bò kia bỗng rống to một tiếng.

Rõ ràng nó đang nóng nảy kêu đau.

Sau đó muốn bỏ chạy.

Nhưng nó và một con bò khác cùng kéo chiếc xe trượt nặng muốn chết kia, muốn chạy không dễ vậy.

Một bên bò đực bỗng phát cuồng, Hoàng đế vung dây cương còn nắm vài cái, không lập tức buông tay.

Hoặc là, ông ta bị dọa sợ gắt gao giữ chặt đồ vật trong tay, chưa kịp buông tay.

Đang bị kéo đi, Hoàng đế đột ngột đổ về trước.

Phía trước là xe trượt, nếu Hoàng đế ngã, khả năng sẽ băng hà tại chỗ mất.

Tô Nam Thừa trẻ tuổi phản ứng nhanh, nhưng không dám kéo Hoàng đế lại, bởi vì rất có thể sẽ bị Vũ Lâm vệ hiểu nhầm thành thích khách, trực tiếp chém đầu.

Chém sai cũng không sao cả, sau này Hoàng đế cũng sẽ không trách tội bọn họ.

Nhưng hắn lại chết vô ích.

Vì thế hắn lập tức nhào qua, trực tiếp nằm sấp trên xe trượt, một tay bắt được dây cương.

Hoàng đế quả nhiên vẫn ngã.

Tất cả như xảy ra trong một khoảng thời gian, nhưng thực chất chúng diễn ra cực nhanh.

Tô Nam Thừa cảm giác khi Hoàng đế ngã xuống, cả người hắn sẽ bị đè bẹp dí.

Dáng người Hoàng đế cũng tốt, không béo. Nhưng áp lực từ cú ngã thực sự muốn mạng hắn.

Tô Nam Thừa trước mắt, lập tức ngất xỉu.



Trước khi té xỉu, hắn chỉ nghe thấy mọi người kêu bệ hạ.

Và thấy con bò kia tuyệt trần mà đi.

Còn đặc biệt như đi vào cõi thần tiên nghĩ, rốt cuộc con bò thoát được rồi.

Lúc mở mắt ra, hắn đang ở trong phòng mình.

“Tỉnh rồi.”

Đông Mai kích động: “Công tử tỉnh rồi.”

Tô Nam Thừa nhớ tới cơ thể mình, vừa ngồi dậy đã đau đến mức run rẩy ngã xuống giường.

Phủ y vội chặn cánh tay hắn lại: “Thất công tử đừng cử động, ngài bị đυ.ng phải xương cốt rồi, tốt nhất nên tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Không có gì đáng ngại đâu.”

Tô Nam Thừa gật gật đầu: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”

Tiểu gia ta lại thật sự liều mình bảo hộ hôn quân ư.

“Hồi công tử, mới hơn một canh giờ thôi, ngài vừa mới trở về.” Đông Mai nói.

Tô Nam Thừa gật đầu, hơn một canh giờ, vậy hẳn là sự tình vẫn chưa kết thúc: “Ta không sao đâu, làm phiền các ngươi rồi.”

“Công tử, sao ngài lại bị thương vậy? Hầu gia phái người đưa ngài về, không nói gì cả, chỉ kêu phủ y tới khám cho ngài.”

Tô Nam Thừa lắc đầu, chỉ kêu phủ y? Xem ra việc này tương đối nghiêm trọng, Hầu gia không dám gọi thái y tới.

Sợ lộ việc hắn bị thương nặng đến mức không dậy nổi.

Đúng là Thành Khang Hậu, làm việc cẩn thận thật.

Tô Nam Thừa thấy xương cốt mình không có vấn đề gì cả, chỉ là cũ ngã kia vốn dĩ không nhẹ, bên dưới lại là xe trượt cứng rắn.

Khoảnh khắc Hoàng đế ngã xuống, đầu hắn bị đập vào xe.

Còn chuyện ngất xỉu, là do hắn bị sốc.



Chậm rãi dựa vào gối ngồi dậy: “Gọi Trình Minh tới đây.”

Trình Minh đang chờ ở bên ngoài, nghe hắn gọi, hắn ta lập tức bước vào.

“Công tử ngài không sao chứ?”

Tô Nam Thừa lắc đầu: “Không có gì đáng ngại, sau khi ta ngất xỉu thì sao?”

“Hồi công tử, có chút rối loạn, con bò kia giẫm phải chông sắt. Trên đất bên kia có một mảnh, nhưng bị chôn nên không phát hiện ra. Sau đó bệ hạ được đỡ dậy và tiếp tục. Tiểu nhân theo ngài trở về. Hầu gia và đại lão gia hiện giờ hẳn vẫn còn ở vùng ngoại ô.”

Cư nhiên không bị gián đoạn.

Nhưng cũng đúng thôi, nếu bỏ dở giữa chừng mới càng thêm mất mặt.

Như vậy các bá tánh ở xa, nhiều nhất chỉ xôn xao, nói bò kinh hãi rồi thôi.

Nhưng còn chôn chông sắt? Khóe miệng Tô Nam Thừa nhếch lên, xem ra có người bố trí trước rồi.

Không biết người cày ruộng trước đó là ai, e là không giữ nổi đầu đâu.

Chờ đến chiều, Tô Anh Cừ hồi phủ.

Ông ta là người địa vị cao thế mà lại nhân nhượng trước người địa vị thấp, tự mình tới Ngô Đồng viện.

Tô Nam Thừa nghe tiếng thỉnh an bên ngoài, làm bộ muốn xuống đất.

Tô Anh Cừ tiến vào xua tay: “Nằm đi, khá hơn chút nào chưa?”

Tô Nam Thừa vội nói: “Nhi tử không sao, làm phiền phụ thân đến thăm, nhi tử thất lễ.”

“Không sao, hôm nay ngươi làm tốt lắm.” Tô Anh Cừ khen một câu xuất phát từ trong tâm.

Tô Nam Thừa hôm nay phản ứng rất đúng, nếu hắn thật sự nhào lên kéo Hoàng đế lại, vậy tốt xấu khó nói, hôm nay như thế là vừa vặn.

“Lúc ấy nhi tử không nghĩ nhiều như vậy. Phụ thân, chuyện gì đã xảy ra thế? Nhi tử nghe người dưới trướng nói, trong đất có chôn đồ sao?”

Tô Anh Cừ gật đầu: “Bệ hạ đã phái người tra xét rồi, bệ hạ nhất thời không nghĩ tới ngươi, ta tới đây là để nhắc nhở ngươi, ngươi không được nhắc tới chuyện này nữa.”

“Vâng, nhi tử biết rồi.” Tô Nam Thừa gật đầu.