Chương 6: Đυ.ng phải xuân cung sống
Tụ hội cử hành ở ngay tại biệt thự lần trước quay chụp quảng cáo qυầи ɭóŧ , Thẩm Thu Minh suýt thì nhận không ra nơi cũ.
Tuy đã cuối xuân, nhưng ban ngày vẫn ngắn đến đáng thương , mới chỉ có sáu rưỡi , trời đã tờ mờ tối rồi , Thẩm Thu Minh đi từ xa đã thấy ánh đèn sáng rực ở biệt thự, xung quanh nó u tối ảm đạm khiến cả biệt thự như bỗng chốc biến thành một tòa thành thạch anh hoa lệ và xa xỉ, đặc biệt ở cửa ra vào còn đỗ rất nhiều xe thể thao, nhãn hiệu chủng loại đa dạng, cơ hồ có thể so sánh với triển lãm xe .
Kỹ thuật lái xe của Bành Đông Lai thành thạo đến mức có thể đem xe mình nhét vào giữa hai xe thể thao khác, sau khi Thôi Tiệp xuống xe liền sờ soạng cái Lamborghini màu vàng bên cạnh, lại huýt sáo một tiếng , chậc chậc nói:“Hôm nay không biết do cơn gió nào thổi , nhị thiếu lại đem Lamborghini ra khai trương , khoe của lại còn tao bao(1) , còn ngại giá trị cừu hận của mình chưa đủ cao sao ?”
Thẩm Thu Minh nghĩ, cái xe của Bành Đông Lai cũng vô cùng tao bao , sao không thấy Thôi Tiệp nói hắn, bất quá lúc đi tới gần cửa biệt thư cũng quay đầu lại nhìn một cái, chỉ liếc thôi cũng phải công nhận quả thật là cái xe màu vàng của Thời Mặc rất chi nổi bật .
Bành Đông Lai cầm chìa khóa xe bỏ vào trong túi áo, nhìn đồng hồ rồi thúc giục:“Còn không mau mau một chút, cũng đã mấy giờ rồi .”
“Tật xấu thối tha.” Thôi Tiệp nói nhỏ, đẩy Thẩm Thu Minh một cái, để cậu đi ở phía trước.
Tụ hội còn chưa bắt đầu, ở lầu một là nơi cho đám phục vụ sinh bày thức ăn mang lên , chủ yếu là hình thức tiệc đứng kiểu Tây phương, mấy nghệ nhân đi tới sớm cũng cùng nhân viên công tác không phải tụ lại ở dưới lầu một nói chuyện thì là đi tới trong sân sau , ngọn đèn sáng ngời chiếu lên mặt nước khiến nước trong bể bơi càng trong suốt , liếc qua cũng thấy được gạch men trắng dưới đáy bể.
Ngẫu nhiên có người đi ngang qua bên người bọn họ, sau khi cùng Bành Đông Lai và Thôi Tiệp bắt chuyện, liền chỉ vào Thẩm Thu Minh hỏi “Vị này chính là?”
“Nghệ nhân mới kí hợp đồng với công ty đấy , do tôi mang theo.” Thôi Tiệp không hề có ý tưởng mới nào mà luôn chỉ đáp lại một câu giống y chang nhau .
Lúc còn có hơn hai mươi mấy phút nữa thì bắt đầu , điện thoại của Bành Đông Lai đột nhiên vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình, đi đến trong góc an tĩnh nhận cuộc gọi.
Thôi Tiệp đứng cách đó không xa thấy hắn nhíu mày, chờ hắn tắt điện thoại liền lập tức đi qua “Đã xảy ra chuyện sao ?”
“Không đến mức.” Bành Đông Lai cúi đầu gọi điện thoại, hai người đi theo đều nghe được tiếng nói của tổng đài thông báo rằng máy bên kia đã tắt máy , Bành Đông Lai vỗ vỗ đầu, thở dài.
“Tìm nhị thiếu à?”
Bành Đông Lai gật gật đầu “Đại lão bản trễ máy bay, nên không kịp trở về mở màn, nên để nhị thiếu thay thế, khổ nỗi gọi điện cho hắn không được, cũng chỉ có thể tìm người đại diện mà tôi mới kêu đi trông giữ hắn thôi.”
Thôi Tiệp phì phì nở nụ cười, vẻ mặt tà ác “Tôi hiểu rồi , nhị thiếu hiện tại khẳng định vội vàng đấy à nha . Anh là không muốn quầy rầy hắn hay là không muốn xem xuân cung ?”
“Tôi không muốn xem người diễn xuân cung cùng hắn thôi !” Nghĩ đến tên người nọ , Bành Đông Lai giận đến cả người đều nổi nóng .
“Đến nỗi thế sao ? Tưởng Hàn người ta làm gì đắc tội anh sao ?”
Bành Đông Lai hừ lạnh một tiếng “Chờ anh tận mắt nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của hắn sẽ hiểu thôi.”
Nói thật, Bành Đông Lai cùng Thôi Tiệp gặp được cái cảnh hiện trường nhị thiếu cùng người lăn lộn trên giường cũng không phải một hồi hai hồi . Thời Mặc vốn là kẻ không biết tiết tháo, quen biết nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe nói qua nhị thiếu sẽ thực thích một người nào , nguyên do trong đó mọi người cũng không tinh tường, chỉ mơ hồ biết rõ một ít, đại khái là có liên quan tới ba mẹ anh , không ai dám đi hỏi nhị thiếu. Không nói đến gia tộc sau lưng của anh làm cho người ta không dám trêu chọc, chỉ bằng nhị thiếu vốn là quán quân quyền anh cũng khiến người người sợ mất mật, nếu để anh nổi giận lên a, thật không có người bình thường nào có thể thừa nhận.
Thẩm Thu Minh ngồi ở trên ghế sa lon chờ thật lâu, nhìn Bành Đông Lai cùng Thôi Tiệp càng trò chuyện càng hăng say, hiển nhiên có xu thế quên béng cậu rồi, người không biết đất không quen, lại thêm đủ loại ánh nhìn của người khác, thật sự làm cho cậu không thoải mái, chờ hai người kia đi lại đây chẳng bằng chủ động đi tìm bọn họ.
“Đang nói chuyện gì thế?” Thẩm Thu Minh vỗ bả vai Thôi Tiệp, rồi đút tay vào túi áo .
Thôi Tiệp đang cùng Bành Đông Lai đùn đẩy xem ai đi gọi Thời Mặc, vừa vặn có bia đỡ đạn đưa tới cửa, hắn lập tức ôm bả vai Thẩm Thu Minh, chỉ lên lầu , nói :“Tới vừa đúng lúc , tôi cùng Đông Lai có chuyện gấp nên không đi được, cậu đi lên lầu hai , ở phòng thứ hai bên trái gọi Thời Mặc xuống, nói rằng bác trưởng của hắn có việc nên tới trễ, để hắn làm người mở màn tụ hội thay ông ấy.”
Thẩm Thu Minh không nghi ngờ gì, án theo mục tiêu Thôi Tiệp chỉ mà tới , gõ cửa, không có hồi âm. Thẩm Thu Minh cho là tiếng đập cửa của mình quá nhỏ, người ở bên trong nghe không thấy, hoặc là Thời Mặc đang ngủ, liền tăng thêm lực đạo, cũng vẫn không hồi âm. Mắt thấy thời gian sắp đến, cậu cũng chỉ đành không lễ phép, xông vào trước khi chủ nhân trả lời.
Cửa không khóa, chi nha một tiếng đã bị đẩy ra, ló đầu vào thì thấy trên giường có một cặp mông căng tròn , trắng bóng nhô cao , hai bên mông còn cắm vào một ngón tay của chủ nhân nó, tha thứ cho cậu vì khoản cách có chút xa , chỗ kia lại là chỗ tư mật, Thẩm Thu Minh không dám nhìn lâu , cuống quít dời đi ánh mắt, nội tâm rối loạn mà nghĩ: Hàng này không phải là Thời Mặc a, hàng này không phải là Thời Mặc a, thiên vương thật không ngờ cũng đói khát.
Rốt cục thì cậu cũng thấy ở bên bệ cửa sổ có một người đang đứng, mặc áo tắm đưa lưng về phía cửa vào, cửa sổ hé ra một góc nhỏ, không biết đang làm cái gì. Người nọ như đã nghe được động tĩnh, trong lúc Thẩm Thu Minh đang ngó nghiêng , người nọ quay đầu lại.
Thẩm Thu Minh cùng anh cách nhau một cái giường lớn, Thẩm Thu Minh nghĩ, Thời Mặc đứng ở đàng kia, trên giường là ai?
“Cậu cũng đi tham gia tụ hội này à ?”
“Tôi là bị kéo tới lúc lâm thời thôi .” Tuy rằng kinh ngạc vì Thời Mặc hỏi đầu tiên lại là vấn đề này , mà không phải trách cứ cậu tới quấy rầy việc tốt của người ta , Thẩm Thu Minh vẫn thành thành thật thật trả lời vấn đề.
Thanh âm của người bên thứ ba ở trên giường khẽ run rẩy , độ mạnh yếu trên ngón tay cũng sai lệch , đem bản thân đâm tới đau đớn, kêu lên một tiếng . Sau đó tại thời điểm Thời Mặc cùng Thẩm Thu Minh song trọng nhìn chăm chú , hắn bọc chăn mền chạy đến phòng tắm.
Chỉ là liếc mắt, Thẩm Thu Minh nhận ra hắn, những ngày này trên TV tất cả đều là hắn, tên gì nhỉ ? Thẩm Thu Minh moi ruột gan ra nghĩ , rốt cục nghĩ tới – Tưởng Hàn , quán quân cuộc thi Ngôi Sao Tương Lai.
“Kẻ kéo cậu tới hẳn chưa chuẩn bị trước quần áo đi.” Thời Mặc rời đi bệ cửa sổ, hướng bên này đi tới “Trong tủ quần áo dường như có một bộ lễ phục , hẳn cậu có thể mặc.”
“Không cần.” Thẩm Thu Minh quyết đoán cự tuyệt, cậu không muốn mặc đồ mà người khác đã mặc qua, mà bộ y phục này khẳng định có khả năng là một trong số những bạn giường của Thời Mặc đã từng mặc qua , cậu thối lui đến cửa ra, đem lời Bành Đông Lai dặn cậu truyền đạt lại một chữ cũng không lọt rồi muốn rời đi .
Như là xem thấu tâm sự của cậu , Thời Mặc mở ra tủ quần áo bên cạnh , vừa tìm vừa nói:“Yên tâm, mới mà, tôi mua nhưng hơi nhỏ, rồi sau đó quên ở trong này. Xem, vẫn còn nhãn mác nè.”
Thẩm Thu Minh nhớ tới những ánh mắt kỳ quái của đám người dưới lầu lúc nãy, tuy rằng cậu cũng không quan tâm mấy thứ giả tạo gì đó, nhưng bị nhìn như thế cậu cũng sẽ mất hứng, nói tiếng cảm ơn liền cầm lấy quần áo muốn đi tới phòng tắm ở đầu hành lang để thay .
“Ở chỗ này đổi đi.” Thời Mặc đầy hứng thú đánh giá Thẩm Thu Minh “Vừa vặn tôi cũng phải đổi, đổi xong thì cùng xuống lầu.”
Thẩm Thu Minh còn chưa lên tiếng, cửa phòng tắm đã bị người quấn chăn hung hăng đẩy ra, tiếng cửa đập lên tường vô cùng vang dội.
Thẩm Thu Minh liếc nghiêng qua Tưởng Hàn , Tưởng Hàn hung ác trừng mắt nhìn liếc cậu, lúc mục quang chạm đến Thời Mặc, trở mặt như trở tay, cười đến xinh đẹp, một đường chạy đến trước mặt Thời Mặc, ôm tay của anh hề hề làm nũng “Thời thiếu gia, em muốn cùng anh xuống lầu chung cơ.”
Thời Mặc không dấu vết rút tay ra , nói :“Ngoan, cậu xuống trước đi, tôi đổi xong quần áo mới xuống được.”
Tưởng Hàn quệt mồm, còn muốn quấn quít lấy Thời Mặc, Thời Mặc sa sầm mặt, khiến hắn sợ tới mức phải nghe lời .
Chờ kẻ rỗi việc đi ra ngoài, Thời Mặc chờ Thẩm Thu Minh thoát trước, hoàn toàn không đem thời gian để vào mắt, Thẩm Thu Minh nghĩ, thật sự là làm khó Bành Đông Lai vì hắn đã làm công việc người đại diện của Thời Mặc suốt bao năm a , chắc hẳn hắn cũng nhận được nhiều ngược đãi rồi ha…
Dù sao cậu cùng Thời Mặc đều là đàn ông, tuy đều là gay nhưng cũng không đến mức không dám thay đồ trước mặt người đồng tính khác a . Thẩm Thu Minh sắp xếp tốt tâm tình , không sao cả mà bĩu môi, cởϊ áσ khoác cùng áo T-shirt , thay lễ phục cùng áo sơ mi của Thời Mặc.
Thời Mặc vẫn không nhúc nhích, tựa ở trên tủ quần áo, quay đầu nhìn nửa người dưới của Thẩm Thu Minh mà nhếch môi.
Ai sợ ai a! Thẩm Thu Minh vò đã mẻ thì để sứt luôn, cởi bỏ đai lưng, kéo lưng quần xuống, đến nỗi qυầи ɭóŧ cùng quần đều ở dưới mắt cá chân.
Nửa người dưới trơn bóng, nhúm lông nhỏ đen sẫm bởi vì lạnh đột ngột mà dường như co lại thành một đoàn, còn tựa hồ run lên hạ xuống. Cái này không chỉ làm cho Thời Mặc ngoài ý muốn, mà ngay cả Thẩm Thu Minh tự mình cũng ngoài ý muốn, trời ơi , cậu thật là kẻ mười phần ngu ngốc, sao lại thoát dư một cái vậy a !
“Cậu cố ý không muốn để tôi xuống lầu sao ?” Thời Mặc nghiền ngẫm mà cười.
Thẩm Thu Minh cầm lấy quần mặc lên “Tự mình đa tình, tôi thích thì cởi , giữ anh cái rắm !” Bối rối kéo khóa lên, suýt thì kéo kẹp vào thịt của mình, Thẩm Thu Minh tại trong tiếng cười lớn của Thời Mặc, hoảng sợ mà đào thoát khỏi phòng ngủ này .
Thời Mặc nhặt lên qυầи ɭóŧ trên mặt đất, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, nhìn địa phương Thẩm Thu Minh biến mất, không có hảo ý mà nở nụ cười.
(1) Tao bao : Nghĩa là xú mĩ = kiêu ngạo / bảnh chọe / thích trang điểm . Dùng nhiều để chỉ con gái , vì con gái hay thích trang điểm đi ra ngoài.. =))