Chương 3

Ta là đích nữ một gia đình gia giáo, tự có cốt cách thanh cao của mình.

Đối với loại người ăn chơi này, ta chọn cách xem như không thấy.

“Ngươi dừng lại cho gia!” Nam nhân bất mãn hét vào mặt ta.

Y lập tức chạy đến chỗ ta, hất cằm lên, ngạo kiều như một con gà chọi.

"Tạ Khanh Cảnh, nàng dựa vào cái gì mà đối xử lạnh lùng kiêu ngạo với ta như vậy?”

Y bất mãn nói, một đôi mắt cực kỳ đẹp, tròn xoe như ánh sao, nhìn ta đầy tức giận.

"Tạ Khanh Cảnh, nàng là đồ phụ tình, nàng dám làm vậy với ta, nàng dám phớt lờ ta, nàng phớt lờ ta —"

Ta lạnh lùng nhìn kẻ điên trước mặt, hình như ta chưa từng gặp y thì phải.

Trước đây ta có nghe nói thiếu gia nhà thái phó rơi xuống nước, tỉnh dậy đã thay đổi.

Sau khi tỉnh lại, y làm thái phó tức giận tới mức treo y lên đánh một trận.

Người này còn lẻn vào doanh trại, theo đại quân xuất chinh, đánh ba trận thắng hết ba trận, được phong là "Tiểu tướng quân".

Sao giờ lại thế này, đầu óc hỏng rồi hả?

“Chúng ta có quen nhau à?” Ta thấp giọng hỏi.

Tạ Nhiêu ném cỏ đuôi chó ra, hừ mũi nhìn ta: “Tạ Khanh Cảnh, đồ khốn nạn, kiếp trước nàng không như vậy.”

“Kiếp trước nàng cướp tiểu gia ta về, ép tiểu gia bái đường, đêm tân hôn còn hạ dược tiểu gia, nàng cướp đi sự trong sạch của ta, lúc đó nàng còn hoa ngôn xảo ngữ, nói tiểu gia ta là nhất..."

Ta ngây người nhìn mỹ nhân cáu kỉnh trước mặt.

Ta cướp y? Ta hạ dược? Ta lấy đi sự trong sạch của y?

Ta có bệnh à.

"Nếu kiếp trước ngươi bất mãn ta lấy đi sự trong sạch của ngươi như vậy, vì sao kiếp này còn tìm ta?" Ta hiếm khi có hứng thú thuận theo tên điên kia mà hỏi.

Người nọ đột nhiên sững người, bên tai hiện lên một vệt đỏ bừng.

Mở miệng còn khiến ta muốn quỳ hơn, y nói: “Còn không phải vì lúc đó còn chưa biết thực tủy biết vị sao”.

Ta ——

Ta hít một hơi thật sâu, muốn giữ vững phong thái của mình với tư cách là nữ nhân danh gia vọng tộc, nhưng khi nhìn thấy bàn tay y nắm lấy cánh tay ta, để lại dấu tay đen trên người, cuối cùng ta cũng không nhịn được:

"Tạ Nhiêu, ngươi lập tức cút cho ta ——"

Y uể oải nhìn ta rồi đặt tay lên trán, giả vờ yếu đuối:

"Quý nữ cao môn lại đi mắng người, Tạ Khanh Cảnh, cảnh này nàng thấy quen không? Có nhớ được gì không?"

Có lẽ vì chuyện ban sáng quá nực cười, nên tối đó ta đã có một giấc mơ ngớ ngẩn.