Sở Nhi thức dậy trong căn phòng sang trọng tráng lệ của mình, đầu tóc cô bù loa bù lu. Khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống cô ngáp ngắn ngáp dài, trong rất mệt mỏi đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ đã hiển thị 11h.
"Cái gì 11h rồi á ? Mình ngủ gì mà như lợn vậy...Nhưng mình nhớ không lầm hôm nay là..."
Cô lúc này lúng túng dường như đã nhớ ra một điều gì đó, hấp tấp vội vàng cô lục tất cả đống sách vở của mình lên. Mà tìm thấy cuốn nhật ký,lúc này lật ra trang mình vừa viết đêm hôm kia...
"Ôi chết hôm nay là sinh nhật của con bạn chứ ! Nếu giờ không đi thì lát nữa qua 12 giờ sẽ trễ mất..."
Cô vội vã thay đồ đứng trước gương, bộ váy màu đỏ nổi bật cùng vẻ đẹp của khuôn mặt cô chắc chắn rằng sẽ không một ai ở buổi tiệc có thể xinh đẹp hơn cô.
"Mày thật là tuyệt vời không những xinh đẹp mà còn quyền quý nữa chứ ! Sẽ không một ai có thể vượt qua được vẻ đẹp này của mày...
Sở Nhi mày sẽ là điểm nổi bật nhất của buổi tiệc này..."
Cô mỉm cười một cách tự mãn mà nói chuyện với mình trước gương, cô bước xuống dưới bãi đậu xe. Leo lên chiếc xe sang trọng cô.
"Bác tài lái xe đến địa chỉ này, càng nhanh càng tốt tôi đang có việc gấp..."
Bác tài chỉ im lặng mà chấp nhận theo mệnh lệnh, ông không dám hé răng một lời nào lặng lẽ trong lái chiếc xe lăn bánh rời đi.
Tại buổi tiệc sinh nhật của Lam Nhi. Cô bước vào với dáng vẻ đẹp tuyệt trần, mà tất cả ánh mắt điều đổi dồn vào cô mà bàn tán :
"Cô ta là ai vậy ?"
"Không biết, cô ta thật đẹp trông giống như các diễn viên trong phim vậy ?"
"Này hay bọn mình đến bắt chuyện với cô ta không ?".
Đám đàn ông háo sắc đang dùng ánh mắt dơ bẩn nhìn vào cô, Sơ Nhi cảm thấy rất khó chịu cô ghé vào tai của bạn mình mà hỏi :
"Bọn họ là ai vậy ? Sao cứ thích nhìn chằm chằm vào chúng ta vậy ? Hay bọn họ có mưu đồ gì à ?"
Lam Nhi cười biết được rằng bọn người đó đã chết mê chết mệt bởi nhan sắc này của Sở Nhi, Lam nhi cười nói :
"Cái lũ đàn ông đó là đám bạn của anh họ của mình đấy. Hay chúng ta chơi đùa với họ không ? Với lại nhìn bọn họ kìa ai ai cũng chết mê với nhan sắc của cậu rồi..."
Sở Nhi mặc dù biết là vậy nhưng cô lại không tán thành về ý khiến này của bạn mình, bởi vì cô không thích mấy cái loại đàn ông thích trêu chọc phụ nữ như thế. Với lại nếu bọn họ thử đến đây xem cô sẽ cho chúng một bài học.
Dù gì đây cũng là nhà của Lam Nhi không những vậy cô còn là con gái của một tập đoàn lớn. Thấy bạn mình không trả lời Lam Nhi lại tiếp tục hỏi :
"Này sao vậy ??? Không phải vừa mới nghe đã thích thú đến mức đờ người ra rồi phải không ?"
Cô nhìn con bạn đang có ý định trêu chọc mình và tính dụ dỗ mình gạ gẫm trai cùng nó cô trả lời một cách dứt khoát :
"Tớ không ưa mấy cái loại đàn ông đó một chút nào, nếu cậu muốn thì tự mình chơi vui vẻ với bọn họ đi"
Cô bực mình rời khỏi buổi tiệc mặc kệ cho con bạn đuổi theo ngăn cản : "Này tao chỉ nói chơi thôi mà, mày làm gì mà căng vậy ? Ở lại chơi với tao cho vui..."
Cô mặc kệ nó ánh mắt có một chút buồn bã cô rời khỏi nơi ấy, lúc này cô thở dài dừng chân tại chỗ mà nói :
"Đúng thật là mất cả hứng với mấy cái loại đàn ông bẩn thỉu kia, không những vậy mình lại còn phải ở lại nghe sự rủ rê của con bạn hám trai nữa chứ...
Đúng thật là bực cả mình thà rời đi còn ngon hơn là ở lại đó, muốn nổi bật trong buổi tiệc nhưng mà nhìn thấy mấy cái loại đàn ông đó thì nổi bật để làm gì nữa chứ vừa nhìn mặt đã thất khó ưa rồi..."
Cô bực tức đầu đội trời chân đạp phàng phạng xuống đất, lúc này cô va phải một tên say rượu. Hắn nở một nụ cười nham hiểm nhìn cô mà ánh mắt gợi lên sự ham muốn.
"Cô em là ai vậy ? Sao vội vàng đi mà va vào người của anh không xin lỗi vậy ?"
Cô đưa ánh mắt không biết sợ là gì ngước nhìn anh vội nói lại, mà vung tau lên trong sự kiêu ngạo lẫn cơn tức giận đang bùng nổ :
"Mắc mớ gì tôi phải xin lỗi anh chứ ? Cái loại đàn ông dơ bẩn như anh mà cũng dám chạm vào người tôi sao ?"
Anh ta nở nụ cười khinh bỉ như đang khıêυ khí©h cô một điều gì ấy khiến cô lại nhớ đến cảnh vài đêm hôm trước, cô cũng có đυ.ng phải một tên đàn ông như vậy nhưng hắn thì lạnh lùng và không chống trả lại những cái tát của cô chứ không phải như tên đàn ông này...
"Tao chỉ muốn trêu chọc mày một chút mà mày...Mày đúng là con cọp cái hôm nay tao sẽ cho mày biết tay, tao ghét nhất là cái loại phụ nữ hung hăng như mày..."
Hắn vừa nói xong một câu cô liền đáp lại một câu, mà không biết rằng mình đã đυ.ng nhầm phải ổ kiến lửa : "Thì sao chứ ? Tao là loại người như vậy, mày làm gì được tao may buông cái tay thối tha của mày ra khỏi tay tao..."
Vừa dứt lời tay của hắn ta đã buông ra cô tưởng rằng hắn sẽ sợ cô, nhưng không hắn lại cười rồi vung tay tát vào mặt cô giống hệt lúc nãy khi cô tính tát hắn...
"Cái tát này là tao dạy cho mày biết đừng bao giờ đυ.ng vào đàn ông chúng tao, đáng ra tao cũng chẳng muốn tát mày đau nhưng mày biết không ?
Mày trông thật đáng ghét còn hơn cả những con đĩ điếm mà tao đã gặp qua, chảnh chó với ai chứ đừng có mà chảnh chó với tao mày đυ.ng vào nhầm người rồi !"
Cô lúc này choáng váng sau hai cái tát kia.Cô cũng không còn hống hách nữa, im lặng mà ngã xuống sàn nhà cảm giác này rất đau cô chưa từng trải qua. Mặc dù là vài hôm trước cũng bị bố của mình tát nhưng cái tát ấy rất nhẹ chứ không phải như bây giờ. Cô lúc này đã biết mình đυ.ng phải nhầm người rồi mặc dù là cô có gia thế đến đau cũng sẽ không bao giờ tránh khỏi những rắc rối vì sự hống hách kiêu ngạo kia.
Đúng là cái miệng nó hại cái thân hống hách đến đau thì kết quả nhận lại là thuê thảm đến đó. Đúng là có câu núi này cao nhưng mà có núi còn cao hơn nữa...Cô bậc khóc nằm dưới đất lăn lóc mà cảm thấy rất đau đớn tinh thần đã sụp đổ hoàn toàn. Cô cảm thấy tất cả mọi thứ ngay trước mắt điều là những sự bất hạnh ngu dốt bấy lâu qua do sự kiêu ngạo gây ra mà gọi tên bố mình :
"Bố ơi...Mau đến cứu con với...Con bị người ta bắt nạt bị người ta đánh tại sao tất cả mọi điều bất hạnh bây giờ điều dồn sang con vậy ???"
Thấy dáng vẻ cô như vậy tên đàn ông đó bậc cười mà khom xuống nắm lấy áo của cô kéo lên, ánh mắt lúc này cũng chẳng khác gì cô mà trả lời :
"Sao cô cảm thấy đau à ? Cảm thấy hối hận rồi chứ gì ? Đây là nhân quả mà cô phải chịu đấy..."
Nghe đến từ nhân quả cô lúc này thắc mắc không hiểu tại sao hắn ta lại nói câu đó, mà run rẩy hỏi : "Tôi với anh không thù không oán tại sao anh làm vậy với tôi chứ ?"
Anh ta cười nhạt khẽ vào tai cô thì thầm :
"Tao đáng lý sẽ không tiết lộ thân phận thật sự của mình, và cũng sẽ không làm như vậy với mày. Nhưng nhìn mày thật là đáng ghét vì vậy tao đã tiện tay dạy cho mày một bài học.
Còn về việc tao là ai ? Nếu mày đã tiện hỏi thì tao xin trả lời...Mày có còn nhớ đến Nhược Hy không ?"
Nghe đến cái tên này cô sững sờ mà nhớ lại chuyện lúc trước, chính cô và một nhóm học sinh khác đã bắt nạt cô ấy rồi còn tung đoạn clip thỏa thân lên mạng. Nhưng lúc ấy gia thế của cô quá lớn nên mọi chuyện đã được giải quyết êm xuôi.
Còn Nhược Hy vì đã xấu hổ quá mức bị dồn đến bước đường cùng nên đã tự sát. Lúc đó cô và những người kia cũng đã ân hận nhưng không ngờ câu chuyện này lại được tên đàn ông bí ẩn này khơi dậy một lần nữa...
"Rốt cuộc anh là ai chứ ? Sao lại biết đến chuyện này ?"
Anh ta mỉm cười đi qua đi lại mà trả lời :
"Tôi không là ai mà chính là anh trai của nó Nhược Lâm."
Cô sững sờ không biết Nhược Huy có anh từ lúc nào, và tại sao đã 10 năm trôi qua rồi bây giờ lại còn muốn quay lại để trả thù cô. Không phải lúc Nhược Hy chết anh ta đã có nhiều cơ hội vạch trần và gϊếŧ chết hay cho cô vào tù, vì đã có tất phải bằng chứng trong chiếc điện thoại đã bị lấy cắp rồi sao ?
"Tôi và nó đã thất lạc nhau trong 15 năm cho đến khi nó và tôi sắp đoàn tụ với nhau, không ngờ cô là người đã chia cách chúng tôi.
Tôi đã cố gắng quên đi mối thù này bởi vì gia thế của cô rất lớn mạnh với sức lực hiện tại của tôi thì cũng chẳng thể làm gì.
Nhưng cô đừng lo không lâu nữa đau công ty cha của cô sẽ phá sản, và lúc đó cuộc trả thù của tôi sẽ chính thức bắt đầu..."
Cô im lặng nhìn anh không nói được gì, anh ta lại cười nhạt : "Tôi đáng lý sẽ bỏ qua, nhưng có trách là trách bản chất con người thật của cô...
Kiêu ngạo hống hách rồi tự rước họa vào thân..."
Cô im lặng nhìn anh không nói được lời nào mà cảm thấy khϊếp sợ, anh rời đi ngay trước mắt của cô. Cô lúc này đứng dậy vẫn còn sốc về việc đó. Cô dùng hết sức quay lại nhà của Lam Nhi mà ngã xuống đất.
"Sở Nhi cô làm sao thế này ?"
Tất cả mọi người ở đó ai cũng hoảng hốt Lam Nhi gọi cô, cô không tỉnh dậy mà cũng không biết chuyện gì đã xảy ra không còn cách nào khác nên đã đưa cô vào trong phòng...