Editor: An Hạ
“Tinh Tinh, mở cửa ra nào! Tinh Tinh, em có ở trong đó
không?”
Ngoài cửa là giọng
nói
của Lâm Ngạo Thiên,
anh
trai của Lâm Cảnh Tinh.
một
cảm giác thân thiết làm Lâm Cảnh Tinh nhanh chóng đứng dậy khỏi người Giang Nhị,
đi
ra mở cửa.
“anh…”
Tuy nhiên, chuyện
cô
cứ thế
đi
ra mở cửa
không
quan trọng, quan trọng là Lâm Ngạo Thiên lại nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Lâm Cảnh Tinh, khuôn mặt sưng phù như chiếc bánh bao,
trên
mặt còn có nhiều vết thương kỳ lạ.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Ngạo Thiên là tên khốn Giang Nhị lại ức hϊếp em
gái
yêu
quý của
anh!
Vì vậy
anh
dứt khoát kéo Lâm Cảnh Tinh qua
một
bên, sau đó nhanh chóng vung nắm đấm vào mặt Giang Nhị
đang
đứng bên cạnh.
“Khốn khϊếp, mày dám đánh em
gái
tao à?!”
Lâm Ngạo Thiên
không
được tính là
một
người tập võ, chẳng qua lúc
nhỏ
có học qua
một
ít thế võ thuật tự vệ cơ bản. Bởi vì
đang
tức giận nên cú đấm đó cũng rất mạnh. Bản thân Giang Nhị cũng
không
phải “dạng vừa,” nhưng mà lúc nãy
anh
không
có đề phòng, thế là bị Lâm Ngạo Thiên đánh trúng vào khóe miệng.
Cú đấm thực
sự
rất mạnh, tên này mà là “con mọt sách” sao? Giang Nhị dở khóc dở cười.
Giang Nhị chạm vào vết máu nơi khóe miệng,
đang
định đứng lên đánh trả lại
thì
phản ứng của Lâm Cảnh Tinh khiến
anh
dừng lại.
“anh…” Lâm Cảnh Tinh gần như thét lên. Nhìn thấy Giang Nhị bị đánh ngã xuống đất,
cô
khẩn trương
đilại gần: “Nhị ca, Nhị ca,
anh
không
sao chứ?”
cô
còn quay đầu lại, trừng mắt nhìn
anh
trai mình: “anh…
anh
làm gì vậy?” Lâm Cảnh Tinh lên tiếng bênh vực, đôi lông mày cũng cau lại.
Trong lòng Lâm Ngạo Thiên, Lâm Cảnh Tinh chính là
một
cô
em
gái
đáng
yêu, yếu đuối, từ
nhỏ
đãngoan ngoãn
đi
theo sau
anh, chưa từng lớn tiếng với
anh.
Thế nhưng bây giờ
cô
lại quát lên với
anh
chỉ vì tên khốn khϊếp này.
Lâm Ngạo Thiên cảm thấy đau buồn.
“Nó…
không
phải nó đánh em sao?” Lâm Ngạo Thiên vô cùng buồn rầu. Rốt cuộc
anh
đã
làm sai điều gì mà em
gái
anh
lại bày ra dáng vẻ “gà mẹ che chở cho con” như vậy?
“anh…
anh
hiểu lầm rồi… Giang Nhị… Giang Nhị
không
có đánh em…
anh
không
được phép đánh
anhấy…”
Lâm Ngạo Thiên lại càng đau buồn hơn.
Nhất là khi nhìn thấy khóe miệng của Giang Nhị nhếch lên
một
nụ cười vô cùng đê tiện ở đằng sau,
anhliền siết chặt nắm tay.
Thằng khốn!
Từ
nhỏ
đã
là
một
tên khốn nham hiểm!
Lúc
nhỏ, Lâm Ngạo Thiên cũng
không
ưa Giang Nhị, nguyên nhân chủ yếu là do Giang Nhị rất thích bắt nạt em
gái
của
anh. Em
gái
anh
dễ thương như búp bê mà cứ bị Giang Nhị bắt nạt đến nỗi khóc sướt mướt, mỗi lần
đi
về nhà đều khiến
anh
thấy rất đau xót…
Dần dà Lâm Ngạo Thiên cũng
đã
tập thành thói quen, nhìn thấy em
gái
khóc
thì
sẽ
đi
tìm Giang Nhị tính sổ.
Dĩ nhiên cũng
sẽ
có lúc lỡ tay làm tên đó bị thương.
Có nhiều lúc Lâm Ngạo Thiên đánh gục Giang Nhị nằm ở
một
xó, Lâm Cảnh Tinh lại chạy tới chặn trước mặt
anh.
“anh
ấy…
anh
ấy
không
có bắt nạt em… Thực
sự
không
có…
anh…
anh
hiểu lầm rồi…”
Ngay cả lời thoại cũng giống nhau.
Lâm Ngạo Thiên gắng gượng lắm mới bỏ nắm đấm xuống, chẳng qua nhìn khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh như vậy
thì
vẫn còn rất nghi ngờ.
“Đừng sợ Tinh Tinh! Có phải tên khốn này
đã
đánh em, còn uy hϊếp em nữa có phải
không?”
Lâm Cảnh Tinh dở khóc dở cười, cuối cùng
không
biết phải làm sao, chỉ có thể lắc đầu: “Thực
sự
khôngphải… Đó là…”
Nhắc tới Âu Dương Lăng Phong,
trên
mặt của Lâm Cảnh Tinh lộ ra vẻ hoảng sợ. Ngay lúc này, Giang Nhị kịp thời rêи ɾỉ
một
tiếng, thu hút
sự
chú ý của Lâm Cảnh Tinh.
“Nhị ca…
anh
không
sao chứ?”
“Đau quá…” Giang Nhị thở dốc, dáng vẻ giống như bị thương nặng.
“Em… Em
đi
lấy hộp thuốc…”
Lâm Cảnh Tinh vội vàng chạy
đi
lấy hộp thuốc. Lúc này, người vốn
đang
nằm
trên
mặt đất như sắp chết lại bỗng bật người đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc: “Đừng hỏi
cô
ấy, tôi
sẽ
nói
mọi chuyện cho
anh
biết.”
Dáng vẻ nghiêm túc của Giang Nhị khiến trong lòng Lâm Ngạo Thiên dấy lên
một
dự cảm
không
lành. Quả nhiên khi nghe
nói
trong trường có người ức hϊếp Lâm Cảnh Tinh, Lâm Ngạo Thiên hiếm khi cười khẩy.
“Từ
nhỏ, em
gái
yêu
quý của mình luôn được nâng niu trong lòng bàn tay… Thế mà lại có người dám ra tay làm chuyện hèn hạ… Được lắm… Thực
sự
rất được!”
Lâm Ngạo Thiên vừa
nói, vừa siết chặt bàn tay thành nắm đấm, liếc nhìn Giang Nhị với đôi mắt đen tối.
Mặc dù Giang Nhị
không
phải là người làm Lâm Cảnh Tinh bị thương, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt như muốn ăn thịt người của Lâm Ngạo Thiên, cả người Giang Nhị hơi run lên.
Lúc Lâm Cảnh Tinh bưng hộp thuốc
đi
ra, Lâm Ngạo Thiên
đã
trở lại bình thường.
Có điều ông
anh
trai
yêu-thương-cô-em
gái-đến-phát-cuồng nhìn thấy em
gái
mình dịu dàng chăm sóc cho
một
người đàn ông khác, lại còn phớt lờ mình
thì
rốt cuộc cũng
không
chịu nổi nữa.
Lâm Ngạo Thiên tức giận bỏ
đi.
Mà Giang Nhị hưởng thụ
sự
chăm sóc của người đẹp
thì
tâm trạng trở nên tốt lên.
“Còn đau
không?”
“Đau… Đau quá
đi…” Giang Nhị cầm lấy tay
cô,
nhẹ
nhàng đặt lên khóe môi mình.
“thật
sao?” Lâm Cảnh Tinh nhìn tới nhìn lui, Giang Nhị chỉ giống như bị trầy xước da ở khóe miệng, thực
sự
đau đến vậy sao?
Lần này Giang Nhị xuýt xoa
một
tiếng, gật đầu: “Thực
sự
đau lắm đó… Có điều… Em hôn
nhẹ
anh
thì
có thể
sẽ
hết đau ngay…”
Giang Nhị vốn chỉ muốn đùa giỡn
một
chút. Suy cho cùng,
một
người đàn ông cần phải có chút tình thú.
Có điều
anh
vẫn luôn cho rằng Lâm Cảnh Tinh
sẽ
phản ứng chậm chạp giống như
một
cô
ngốc,
cô
sẽphớt lờ “tình thú” của
anh.
Lần này,
anh
cho rằng kết quả cũng
sẽ
như vậy.
Thế nhưng
không
ngờ Lâm Cảnh Tinh lại nhìn chằm chằm vào Giang Nhị, đỏ mặt gật đầu, mở miệng hỏi với vẻ mặt đầy đầy nghi ngờ: “Em… Em hôn…
thì
sẽ…
sẽ
không
đau nữa sao?”
Giang Nhị cũng
không
ngờ bị thương
nhẹ
lại gặp được chuyện may này, đương nhiên là gật đầu, gật đầu, và gật đầu.
Cũng ngay lúc này, Lâm Cảnh Tinh nhích lại gần, hôn
nhẹ
lên khóe môi của Giang Nhị.
So sánh với người dày dặn kinh nghiệm tình trường như Giang Nhị, nụ hôn của Lâm Cảnh Tinh rất vụng về. Thế nhưng khi môi
cô
vừa chạm vào khóe môi mình, Giang Nhị lại rùng mình
một
cái, tóc gáy dựng hết lên, sau đó tất cả lỗ chân lông đều giãn nở ra.
Thậm chí ――
nói
một
cách bóng bẩy hơn,
anh
thấy thoải mái đến mức các ngón chân co quắp lại.
Sau khi hôn Giang Nhị, Lâm Cảnh Tinh xấu hổ đỏ cả mặt, cảm thấy mình
đã
làm
một
chuyện rất khủng khϊếp khiến cả người
không
thoải mái.
cô
vội vàng lùi người ra sau, nhưng mà Giang Nhị
đã
nhanh tay bắt lấy tay
cô.
“Đợi
đã…
anh
vẫn chưa cám ơn mà…”
Khác với nụ hôn mạnh bạo như mưa rền gió dữ khi ở
trên
giường, lần này Giang Nhị
nhẹ
nhàng hôn Lâm Cảnh Tinh, nụ hôn mang theo chút cám dỗ. Giang Nhị từ từ ôm
cô
đặt ngồi lên đùi mình, từ từ nhấm nháp đôi môi ngọt ngào. Sau đó,
anh
mới dụ dỗ Lâm Cảnh Tinh mở miệng ra, đưa đầu lưỡi của mình
đi
vào trong miệng
cô, nuốt lấy nước bọt ngọt lịm của
cô.
Kết hôn
đã
lâu, đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hóa ra hôn nhau là
một
chuyện rất thoải mái.
cô
được Giang Nhị ôm vào trong lòng, thoải mái đến nỗi gần như quên
đi
tất cả.
Cho nên khi Giang Nhị ôm
cô
lên giường, cởi hết quần áo của
cô
ra,
cô
vẫn
không
có có bất kỳ
sự
phản khảng nào.
Khi Giang Nhị thử thăm dò để
đi
vào,
cô
mới phản kháng lại. Cảm giác đau đớn khiến Lâm Cảnh Tinh chợt bừng tỉnh sau những cảm giác lâng lâng sung sướиɠ.
Những ký ức đó vẫn luôn “ăn sâu bám rễ” trong đầu, phản ứng đầu tiên của Lâm Cảnh Tinh là sợ hãi.
cô
lùi ra sau, né tránh Giang Nhị, đồng thời hét ầm lên.
Mặc dù “đạn
đã
lên nòng” nhưng Giang Nhị
không
còn cách nào khác, chỉ có thể vứt bỏ ý nghĩ “đi
tiếp bước nữa” trong đầu, ôm hôn Lâm Cảnh Tinh từng chút, từng chút
một, từ từ dụ dỗ
cô.
“Ngoan, đừng sợ… Là
anh… Là
anh… Bé ngoan…
cô
bé ngốc… Đừng sợ…”
Mỗi lần Giang Nhị
nói
một
câu,
anh
đều hôn Lâm Cảnh Tinh
một
lần.
Giọng
nói
dịu dàng, vẻ mặt thâm tình giống như cả thế giới của
anh
chỉ có
cô,
không
có bất cứ thứ gì khác.
Lâm Cảnh Tinh từ từ
không
còn giãy giụa nữa, đôi tay mềm mại,
nhẹ
nhàng ôm lấy cổ của Giang Nhị.
Cuối cùng Lâm Cảnh Tinh cũng có chút chủ động, mà lần này Giang Nhị cũng dịu dàng hiếm thấy.
Trong lúc làm,
anh
đều để ý tới cảm nhận của Lâm Cảnh Tinh, vừa hôn vừa vuốt ve các kiểu.
Cơ thể của Lâm Cảnh Tinh lại rất nhạy cảm, được vuốt ve dịu dàng như vậy
thì
từ từ
không
né tránh nữa.
Làm đến giữa chừng, hai người đều rất hưng phấn, hai bên hòa quyện linh hồn và thể xác vào với nhau rất hoàn hảo.
Lúc này, cơ thể của Lâm Cảnh Tinh trào dâng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, liên tục đạt tới cao trào.
Chẳng qua sau khi hai người cùng đạt tới cao trào, Giang Nhị lại phát điên lên.
Sau đó,
anh
lật người Lâm Cảnh Tinh lại, để
cô
nằm sấp
trên
giường, quỳ gối nâng mông
cô
lên. Giang Nhị nắm lấy eo của
cô, dùng sức
đi
ra
đi
vào liên tục.
Nước bọt lẫn mồ hôi của Lâm Cảnh Tinh tuôn ra nhễ nhại, nước mắt ròng ròng, eo
nhỏ
của
cô
như sắp bị bẻ gãy. Mà Giang Nhị cũng hưng phấn đến nỗi rêи ɾỉ liên tục, điên cuồng đẩy mông rút ra
đi
vào…
“Vợ
yêu… Vợ
yêu
của
anh… Đừng khóc… Đừng khóc… Ráng chịu đựng chút nữa… Ráng chịu đựng thêm chút nữa…”
Cuối cùng Lâm Cảnh Tinh
không
thể chống đỡ nổi, đau đến nỗi bật khóc thành tiếng,
anh
mới bắn ra
một
dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi.
Mà lúc này, cả người Lâm Cảnh Tinh mềm nhũn ra,
không
còn sức lực, cứ thể để Giang Nhị ôm vào trong ngực, thở hổn hển.
“Ngoan… Bé ngoan… Em thực
sự
rất giỏi… Rất giỏi…” Giang Nhị vô cùng sung sướиɠ, còn vui vẻ vỗ
nhẹvào cặp mông
nhỏ
của Lâm Cảnh Tinh.
âm
thanh “bốp bốp” khiến Lâm Cảnh Tinh
không
thể
không
nghĩ tới
âm
thanh xấu hổ lúc nãy, mặt đỏ bừng lên, nước mắt lại tuôn ra.
Thấy thế, Giang Nhị vừa hôn vừa an ủi, rốt cuộc cũng dỗ được người đẹp nín khóc.
“Vợ
yêu
của
anh
rất giỏi… Em là giỏi nhất… Đừng khóc nữa… Lúc nãy em cũng sung sướиɠ mà… Được rồi, lau nước mắt
đi
nào, khóc nữa
thì
anh
sẽ
đau lòng đó… Cục cưng, đừng khóc nữa… Được rồi, được rồi, để
anh
xoa cho nè…
anh
đâu có làm em bị đau đâu… Để
anh
hôn
nhẹ, hôn
nhẹ
thì
sẽ
hết đau ngay…”
Giang Nhị chính là
một
tên lừa đảo vô lại, Lâm Cảnh Tinh cũng phải đầu hàng.
Từ từ cũng bị Giang Nhị dỗ ngọt, ngủ thϊếp
đi
trong ngực Giang Nhị.
Giang Nhị ôm lấy Lâm Cảnh Tinh
đã
ngủ thϊếp
đi
vì khóc mệt,
anh
bỗng cảm thấy thể xác lẫn tinh thần
thật
dễ chịu.
trên
thế giới này,
không
có chuyện gì khiến
anh
thoải mái như cảm giác lúc này.
Giang Nhị ôm Lâm Cảnh Tinh vào ngực, thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ.