Chương 25

Editor: An Hạ

Để tăng cường quản lý sinh viên trong trường, với

sự

hỗ trợ của ban quản lý ký túc xá, nhà trường

đãtạo ra

một

hệ thống để sinh viên đăng ký tên

thật

của mình. Lâm Cảnh Tinh đăng ký xong, lúc

đi

ra ngoài

thì

bắt gặp Ngô Vận Vận mặc bộ đồ thể thao.

“Này Cảnh Tinh, tôi

đi

đánh cầu lông,



có muốn

đi

chung

không?”

Có thể thấy Lâm Cảnh Tinh

không

có hứng thú gì với mấy chuyện vận động, thế nhưng Ngô Vận Vận lại kéo



về phía trước: “đi

thôi! Vận động

sẽ

giúp ích cho cuộc sống sau này.



suốt ngày ở nhà,

khôngsợ

sẽ

càng lười biếng hơn sao?”

“…”

Lúc hai người đến sân vận động, Lâm Cảnh Tinh phát

hiện

Âu Dương Lăng Phong cũng ở đó. Lâm Cảnh Tinh muốn chạy trốn theo bản năng nhưng lại bị Ngô Vận Vận giữ lại.

“cô

đi

về làm gì? Ở lại chơi

một

chút

đi…”

“Tôi

không

muốn…” Lâm Cảnh Tinh muốn từ chối.

“Cứ vậy

đi, tôi

đi

đánh trước

một

ván.” Mà Ngô Vận Vận

không

nghe thấy lời từ chối của

cô, vung cây vợt cầu lông lên rồi

đi

ra chỗ khác.

Lâm Cảnh Tinh luôn muốn chạy trốn, thế nhưng lúc nào cũng bị Ngô Vận Vận kéo trở về, thậm chí

côkhông

biết Ngô Vận Vận trở nên nhiệt tình từ lúc nào.

Có điều hình như cũng

không

có chuyện gì. Âu Dương Lăng Phong chơi được

một

lúc

thì

nhận được

mộtcuộc điện thoại, sau đó rời

đi.

Âu Dương Lăng Phong

đi

khỏi đây làm Lâm Cảnh Tinh thấy

nhẹ

nhõm hơn nhiều, bị Ngô Vận Vận kéo ra chơi cũng đánh được vài quả.

“không

ngờ



chơi cũng khá tốt.”

Lâm Cảnh Tinh mỉm cười,



biết Ngô Vận Vận

đang

khoa trương mà thôi.



không

có hứng thú với mấy môn thể thao,



còn

không

có tí hiểu biết gì về quả cầu lông, hôm nay chỉ là do may mắn mà thôi.

“Được rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau

đi

ăn

đi.”

Trời

đã

tối, Ngô Vận Vận mời Lâm Cảnh Tinh

đi

ăn tối. Lần này Lâm Cảnh Tinh kiên quyết lắc đầu: “Tôi phải

đi

về, mọi người từ từ ăn nhé.”

Thấy vậy, Ngô Vận Vận cũng

không

ép buộc nữa.



ấy gật đầu vài cái rồi

nói: “Vậy cũng được! Được rồi, chúng ta cất đồ vào trong kho dụng cụ

đi.”

Hai người mượn rất nhiều vợt cầu lông,

một

số người còn mượn thêm vài quả bóng chuyền, tất cả đều được Lâm Cảnh Tinh bỏ vào trong

một

cái thùng lớn, chuẩn bị

đi

chung với Ngô Vận Vận.

Hai người

đi

không

lâu, Ngô Vận Vận bỗng ôm lấy bụng mình, sắc mặt hơi kỳ lạ.

“Có chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt của Ngô Vận Vận đỏ ửng lên,

đi

đến bên cạnh Lâm Cảnh Tinh,

nói

nhỏ

vào tai

cô: “Hình như ‘dì cả’ của tôi ghé thăm…”

“cô

có mang theo đồ

không?”

“không

có.” Nhìn thấy sắc mặt lúng túng của Ngô Vận Vận, cuối cùng Lâm Cảnh Tinh đưa ra biện pháp: “cô

đi

về trước

đi, tôi

sẽ

đi

cất dụng cụ.”

Nghe

nói

như vậy, Ngô Vận Vận liền đeo túi xách lên rồi

đi

về

thật

nhanh. Mùa đông nên trời tối rất nhanh, kho dụng cụ cách sân vận động

không

xa lắm. Lâm Cảnh Tinh

đi

một

mình

trên

con đường rợp bóng cây, đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng.

Là ảo giác của



sao?



vẫn luôn cảm giác có người

đang

theo dõi mình.

Có điều nhìn lại sân vận động

thì

chỉ thấy

một

mảng tối đen, lúc này đèn đường vẫn chưa mở. Trời

đãtối nên

không

thể thấy



người, chỉ có thể nhìn thấy

một

vài vài bóng người vẫn còn

đang

ở trong sân vận động.

Có thể là ảo giác của mình.

Lâm Cảnh Tinh lắc đầu, ôm cái thùng

đi

đến kho dụng cụ.

“Thầy ơi, em đến trả đồ.”

Cánh cửa kho dụng cụ khép hờ,



đẩy cửa bước vào, thầy giáo quản lý dụng cụ lại

không

có ở đây.

Lâm Cảnh Tinh thầm nghĩ có thể thầy ấy

đi

ăn tối, bỏ cái thùng xuống, chuẩn bị xóa tên của Ngô Vận Vận.

Lúc này ngoài cửa có tiếng động, Lâm Cảnh Tinh tưởng là thầy giáo nên liền bỏ bút xuống, quay đầu lại cười: “Thầy… Tại sao lại là

anh?”

Lại là Âu Dương Lăng Phong! Nhưng mà

anh

ta tới đây làm gì? Trong lòng Lâm Cảnh Tinh run lên, nhìn Âu Dương Lăng Phong từ từ

đi

đến chỗ



với vẻ mặt xấu xa, trong lòng



bỗng xuất

hiện

cảm giác sợ hãi.

“anh… Tại sao

anh

lại ở đây?”

Âu Dương Lăng Phong nhanh chóng xua tan nỗi nghi ngờ của Lâm Cảnh Tinh: “Hôm nay tôi thay ca trực cho thầy.”

“Vậy… Tôi còn có việc,

đi

trước đây…” Lâm Cảnh Tinh

nói

xong, cầm lấy túi xách của mình, lướt qua người Âu Dương Lăng Phong.

Âu Dương Lăng Phong

không

nói

gì, chỉ cười khẩy, chắn ngang trước mặt Lâm Cảnh Tinh.

“Sao vậy?

không

muốn chơi đùa

một

chút sao?”

“không…

không…” Ấn tượng của Lâm Cảnh Tinh về Âu Dương Lăng Phong

không

thể nào tốt lên được. Dáng người của

anh

ta

không

tệ, có thể

nói

là hình mẫu hoàng tử, thế nhưng bản thân Lâm Cảnh Tinh lại cho rằng

trên

người

anh

ta có

một

loại tàn ác

không

giải thích được.

Mà lúc này

sự

tàn ác đó

không

còn được che giấu nữa, trực tiếp bộc lộ ra. Lâm Cảnh Tinh cảm thấy

không

ổn,



đưa tay mò vào trong túi xách, hy vọng mình có thể lướt đến danh bạ điện thoại.

“cô

muốn gọi điện thoại cho ai?”

Hành động mờ ám của



bỗng nhiên bị Âu Dương Lăng Phong phát

hiện.

hắn

ta nhào tới, túm lấy Lâm Cảnh Tinh.

Ngoại trừ Giang Nhị, Lâm Cảnh Tinh chưa từng đứng gần bất kỳ người đàn ông nào. Âu Dương Lăng Phong

không

cao bằng Giang Nhị, thế nhưng đối với chiều cao của Lâm Cảnh Tinh,



dễ dàng bị Âu Dương Lăng Phong ép vào trong ngực.

“Tôi

nói

chỉ chơi đùa

một

chút thôi mà.” Âu Dương Lăng Phong

nói, buông cánh tay

đang

túm lấy Lâm Cảnh Tinh xuống, nhưng lại xoa lên gò má của Lâm Cảnh Tinh.

Lâm Cảnh Tinh gần như chán ghét quay đầu sang chỗ khác, thuận tay đẩy Âu Dương Lăng Phong ra: “Tên khốn, thả tôi ra!”

Cùng lúc đó, Lâm Cảnh Tinh nhanh tay móc điện thoại từ trong túi ra, nhưng lại bị Âu Dương Lăng Phong phát

hiện, túm lấy



một

lần nữa.

Lần này Âu Dương Lăng Phong cũng

không

khách khí nữa, giơ tay tát vào mặt Lâm Cảnh Tinh

một

cái.

“Con khốn! Tôi

đã

nể mặt







còn làm phách nữa à?!”

Từ

nhỏ, Lâm Cảnh Tinh

đã

được nuông chiều, cha mẹ

yêu

thương,

anh

trai

yêu

thích, còn có người nhà họ Giang luôn

yêu

thương

cô, chiều theo ý

cô. Ngay cả Giang Nhị luôn nhìn



không

vừa mắt cũng

không

bao giờ dùng tay tát

cô.

Lâm Cảnh Tinh cảm giác mặt mình nóng rát, sống mũi nóng lên, có

một

thứ gì đó trơn mềm chảy xuống,



đưa tay lên lau

thì

phát

hiện

đó là máu.

Chỉ trong nháy mắt, nước mắt



rơi xuống, nỗi sợ hãi cũng dâng trào trong lòng: “anh… Rốt cuộc

anhmuốn làm gì?”

Nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của Lâm Cảnh Tinh, Âu Dương Lăng Phong liền cười cợt.

hắn

ta

đi

tới đá vào bắp chân của Lâm Cảnh Tinh, sau đó lấy điện thoại trong túi xách của



ra, ném mạnh vào tường.

“không

phải



thích làm ra vẻ thánh nữ sao? Hôm nay ông đây

sẽ

lột cái mặt nạ thánh nữ của

côxuống…”

“Đừng mà! Đừng mà!

anh

muốn làm gì?!...”

Máu mũi của Lâm Cảnh Tinh liên tục chảy xuống, nhưng mà lúc này



hoàn toàn

không

để ý đến nó. Cả người



điên cuồng lùi về phía sau, tay chạm được bóng chuyền, bóng rổ hay bóng bàn đều ném về phía Âu Dương Lăng Phong.

Hành động đó càng chọc giận Âu Dương Lăng Phong hơn: “Con khốn!



còn dám đánh tôi!”

hắn

ta nhanh chóng

đi

tới tát thêm

một

cái nữa.

Lần này, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy trước mặt tối sầm

đi.



té ngã xuống đất, lỗ tai ù

đi, thậm chí mọi thứ đều mờ nhạt trước mắt

cô.

Nước mắt tuôn trào như mưa,



muốn mở miệng

nói

chuyện nhưng lại phát

hiện

cổ họng giống như bị vướng nghẹn.

Làm sao bây giờ? Có ai đến cứu



không?

không

có!

không

có ai đến đây!

Chỉ có Âu Dương Lăng Phong.

hắn

ta ngồi xổm trước mặt Lâm Cảnh Tinh, nhìn



đang

giãy giụa

trên

mặt đất, động tác bỗng trở nên dịu dàng.

hắn

ta nâng mặt của



lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt

nhỏ

nhắn bị máu làm cho dơ bẩn, giọng

nói

dịu dàng khiến người khác phải sợ hãi: “Sao vậy? Tinh Tinh,



còn đau

không?”

Lâm Cảnh Tinh bị dọa sợ đến tuôn trào nước mắt lần nữa.



vất vả lắm mới tìm lại được giọng

nói

của mình, nức nở thốt ra: “Tại sao?... Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

“Tại sao?” Giọng

nói

của Âu Dương Lăng Phong dịu dàng, thế nhưng động tác lại mạnh bạo.

hắn

ta túm lấy tóc của Lâm Cảnh Tinh, giật mạnh ra đằng sau.

“cô

chính là

một

con khốn! Vậy mà trước đây tôi còn nghĩ



cũng

không

tệ, là

một



gái

trong sạch, rốt cuộc cũng chỉ là giả dối!



nói

đi!



bị người

anh

họ của



“làm” bao lâu rồi?!

hắn

ta cường tráng như vậy, chắc chắn

sẽ

khiến



thấy sung sướиɠ phải

không?!”

“anh…

anh…”

“Sao vậy? Rất ngạc nhiên sao? Cho rằng tôi

không

biết sao?

hắn

ta

không

phải là

anh

họ của

cô, là người đàn ông bao nuôi



có phải

không? Con khốn!” Âu Dương Lăng Phong thả lỏng tóc của Lâm Cảnh Tinh ra, giọng

nói

dữ tợn: “Ông đây đều

đã

nhìn thấy… Ở trong suối nước nóng,



đã

rêи ɾỉ

thậtsướиɠ! Sao vậy? Ở trước mặt mọi người

thì

làm ra vẻ thánh nữ, ở trong ngực người đàn ông đó lại rêи ɾỉ giống như

gái

điếm. Thế nào, sướиɠ sao? Hả…



sướиɠ sao?”

Âu Dương Lăng Phong lại tát Lâm Cảnh Tinh

một

cái nữa. Lần này Lâm Cảnh Tinh lại

không

khóc, cả người chỉ run rẩy: “Cứu em…

anh

hai… Cứu em…”

“Mẹ kiếp! Cứu



à? Còn kêu

anh

hai nữa à?

nói! Có phải



cũng bị

anh

hai



chơi đùa rồi phải

không?”

“Tôi

không

có… Tôi… Tôi

không

có…”

Khi

một

người

đang

đứng bên bờ vực của

sự

tuyệt vọng

thì

tất cả những cảm xúc thường ngày bị kiềm nén

sẽ

bộc phát ra. Lâm Cảnh Tinh ôm đầu, co rúm người lại, cuối cùng thốt ra

một

câu đầy bất lực, tuyệt vọng.

“Nhị ca… Cứu em!”

Âu Dương Lăng Phong từ

trên

cao nhìn người phụ nữ

đang

thở dốc

trên

mặt đất, liên tục cười khẩy: “trên

thế giới này

không

ai có thể cứu



được đâu… Tin tôi

đi,

không

ai cứu



được đâu…”

nói

xong,

hắn

ta cẩn thận quan sát Lâm Cảnh Tinh, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, ngón tay dài nhanh chóng cởϊ áσ khoác của Lâm Cảnh Tinh ra, rồi đến áo sơ mi, cuối cùng là áσ ɭóŧ.

Mỗi lần Lâm Cảnh Tinh phản kháng đều bị ăn

một

cái tát. Bị tát vài cái, Lâm Cảnh Tinh

không

còn cử động được nữa chứ đừng

nói

giãy giụa.

“Lại có thể ngất xỉu sao?”

Âu Dương Lăng Phong giẫm lên bộ ngực sữa trắng nõn, cười lạnh lùng: “Có điều chơi đùa càng dễ hơn có phải

không?”

nói

xong,

hắn

ta quỳ gối xuống, kéo quần của Lâm Cảnh Tinh xuống.

Nơi tư mật trần trụi của người con

gái

lõα ɭồ ra trước mắt người đàn ông, điều đó lại làm cơn giận của người đàn ông sục sôi dâng lên trong lòng.

“Shit!

thật

đúng là

gái

điếm mà! Lại còn

không

có lông mao!

thật

đúng là trời sinh dâʍ đãиɠ mà!

côthích làm

gái

điếm như vậy

thì

tôi

sẽ

giúp



làm cho cả thế giới đều biết đến dáng vẻ

gái

điếm của

cô,



nói

xem có được

không?”

Âu Dương Lăng Phong suy nghĩ rồi lấy điện thoại

đi

dộng ra,

đi

tới trước mặt Lâm Cảnh Tinh.

“Cảnh đẹp như vậy

thì

phải nên chụp làm kỷ niệm có đúng

không?”

Tách tách! Tiếng chụp ảnh vang lên, chụp lại nơi tư mật của Lâm Cảnh Tinh.

Nhưng mà



không

biết.



vẫn mơ màng nằm

trên

mặt đất.

Cho đến khi ――

Âu Dương Lăng Phong bỏ điện thoại di động xuống,

đi

đến vuốt ve chân

cô. Cuối cùng đôi bàn tay lạnh băng, khác thường cũng khiến Lâm Cảnh Tinh tỉnh táo lại.

“anh

――

anh

làm gì?!”