Chương 20

Editor: An Hạ

Tuy rằng nhìn Lâm Cảnh Tinh có vẻ ngây ngô, phản ứng cũng chậm hơn người thường, thế nhưng

côhoàn toàn

không

phải là

một

đứa ngốc. Ban đầu



không

nhìn ra suy nghĩ của Âu Dương Lăng Phong, nhưng mà dần dần tần suất bắt gặp

anh

ta càng nhiều, Âu Dương Lăng Phong lại rất thân thiết với

cô, mà ở đằng sau có nhiều người bàn tán, Lâm Cảnh Tinh bỗng hiểu ra.

thì

ra Âu Dương Lăng Phong

đang

muốn tán tỉnh



sao?

Lâm Cảnh Tinh

đã

sống 21 năm, crush duy nhất của



chính là Giang Đại. Được rồi,

hiện

tại tạm chấp nhận thêm

một

Giang Nhị.



và Giang Đại là thanh mai trúc mã, điều gì đến

sẽ

đến, mà Giang Nhị

thì… cũng là thanh mai trúc mã, có điều chỉ thuộc dạng cưỡng ép mà thôi…

Lâm Cảnh Tinh còn chưa được thử qua cảm giác được người khác thầm mến. Có điều khi Lâm Cảnh Tinh được người khác tán tỉnh,



không

có cảm giác vui sướиɠ gì cả, ngược lại chỉ thấy phiền phức. Chuyện đó giống như bị

một

người khác dùng qua rồi tìm cách vứt bỏ cho người chưa từng được theo đuổi. Đó mà gọi là số đào hoa sao?

Lẽ nào Âu Dương Lăng Phong

không

nhận ra



rất ghét nhìn thấy

anh

ta sao?

Lâm Cảnh Tinh quyết định làm người khiêm tốn, cách

thật

xa Âu Dương Lăng Phong. Sau vài lần, tần suất bắt gặp Âu Dương Lăng Phong

đã

giảm nhiều, Lâm Cảnh Tinh thở phào

nhẹ

nhõm.

Thế nhưng ngay lúc này,



lại nhận được cuộc gọi từ Ngô Vận Vận.

Trong điện thoại, hình như Ngô Vận Vận

đã

uống say,

nói

nhảm đủ thứ… Lâm Cảnh Tinh

không

thể nghe

rõ, chỉ biết giọng



ấy ngắt quãng, giống như muốn khóc.

Hu hu hu ――

Lâm Cảnh Tinh còn chưa nghĩ tới khả năng này, Ngô Vận Vận

đã

khóc to lên, mà ở đầu dây bên kia rất ồn ào.



ấy

đang

ở trong quán bar sao? Lúc mười giờ tối sao?

Lâm Cảnh Tinh muốn cúp điện thoại, thế nhưng



không

phải người lạnh lùng. Tuy rằng thường ngày có nhiều bất đồng quan điểm với Ngô Vận Vận, nhưng mà vứt bỏ

một



gái

say rượu ngủ qua đêm ở ngoài là

một

chuyện

không

tốt cho lắm. Nếu xảy ra chuyện gì, có lẽ Lâm Cảnh Tinh

sẽ

ân hận cả đời.

Suy nghĩ

một

chút, Lâm Cảnh Tinh mặc áo khoác vào rồi

đi

ra ngoài.

Lúc đến đón Ngô Vận Vận,



ấy vẫn còn

đang

uống rượu.

Lâm Cảnh Tinh kiên trì muốn dẫn



ấy rời khỏi nơi này, Ngô Vận Vận lại giãy giụa vài lần. Có thể là do uống say, cả người mềm nhũn,

không

còn sức lực, cuối cùng cũng bị Lâm Cảnh Tinh lôi

đi.

Mà Ngô Vận Vận uống rượu

thì

nói

nhiều hơn.

Lâm Cảnh Tinh khẳng định là lời

nói

thật

lòng.



ấy vừa

đi

vừa

nói

chuyện lúc

nhỏ

của



ấy,

nói

về thành tích của



ấy tốt cỡ nào, dáng người đẹp cỡ nào…

╮(╯▽╰)╭ - -

Coi như là uống say, nhưng mà lời

nói

thật

lòng lại khiến người ta

không

thích.

Lâm Cảnh Tinh thở dài.

Ngô Vận Vận

nói

xong

thì

khóc nấc lên, đầu tiên là khóc lóc kể lể chuyện sau khi



ấy đến thành phố Thanh

thì

gặp áp lực: “Thành tích tốt, dáng dấp xinh đẹp

thì

làm được cái khỉ gì?! Các người chỉ cần búng tay

một

cái là có thứ mình muốn… Mà mỗi lần tôi cầm tiền sinh hoạt đều luôn do dự…”

Quẹt

đi

nước mắt, hình như Ngô Vận Vận hơi tỉnh táo lại, nhưng



ấy lại nhanh chóng lắc đầu, tiếp tục

nói: “Ba tôi là người bị bại liệt, mẹ tôi là công nhân bảo vệ môi trường, mỗi ngày đều

đi

sớm về tối để kiếm tiền cho tôi học đại học, nuôi cả nhà chúng tôi… Lâm Cảnh Tinh… Mấy người mãi mãi

không

hiểu… nghèo khổ là chuyện đáng sợ như thế nào… Lúc các người do dự nên mua món hàng hiệu nào, tôi lại

đang

cầm vài tờ tiền trong ví, lo lắng

không

biết có đủ ăn hay

không… Cũng đều là con người, tại sao tôi lại như vậy?... Tại sao?… Tôi

không

cam lòng!… Tôi

không

bao giờ cam lòng!…”

Học chung với nhau ba năm, Lâm Cảnh Tinh

không

ngờ

thì

ra trong lòng của Ngô Vận Vận có nhiều tâm

sự

như vậy.



nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Ngô Vận Vận khi vào trường đại học,



cảm thấy



bé này thực

sự

rất xinh đẹp, khuôn mặt đẹp tự nhiên

không

cần trang điểm, đôi mắt sáng trong veo. Mặc dù mặc đồ đơn giản nhưng rất có khí chất.

Nhưng mà dần dần đôi mắt của



ấy càng vẩn đυ.c, càng ngày càng trang điểm nhiều hơn.



ấy trông giống như

một

chiếc bánh bao được gói lại rất khéo léo. Bên ngoài rất đẹp mắt, trang trí giống như ổ bánh bông lan, nhưng

thật

ra bên trong vẫn là

một

chiếc bánh bao.

Lâm Cảnh Tinh

không

biết an ủi Ngô Vận Vận như thế nào, chỉ ngồi bên cạnh



ấy, đưa cho



ấy

mộtchai nước: “Uống miếng nước

đi…”

Ngô Vận Vận cầm lấy chai nước, uống

một

ngụm rồi phun ra.

“Lâm Cảnh Tinh…



có gì tốt chứ? Dáng người bình thường, thành tích cũng kém… Tại sao? Tại sao Âu Dương Lăng Phong lại để ý đến

cô?”

Lâm Cảnh Tinh bị hỏi đến nỗi

không

trả lời được.



cũng biết tối nay Ngô Vận Vận gọi



ra đây là có lý do.

Mọi chuyện xem như

đã

sáng tỏ rồi sao?

Chẳng qua chuyện Âu Dương Lăng Phong để ý đến

cô… cũng

không

phải là lỗi của



mà… Lâm Cảnh Tinh nhíu mày, trong lòng suy nghĩ thêm

một

chuyện khác nữa, sau này



tuyệt đối phải tránh xa tên đàn ông cặn bã Âu Dương Lăng Phong này.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất

hiện.

Lúc Lâm Cảnh Tinh

đang

thầm mắng tên Âu Dương Lăng Phong đáng chết này,

anh

ta lại thở hổn hển

đi

tới trước mặt Lâm Cảnh Tinh.

“Cảnh Tinh?”

Cả người Lâm Cảnh Tinh dính đầy mùi rượu từ Ngô Vận Vận, lại còn có mùi hôi thối nữa, trong lòng vốn dĩ

không

thoải mái. Nhìn thấy tên đầu sỏ gây ra việc này, sắc mặt của Lâm Cảnh Tinh càng khó coi hơn.

“anh

chăm sóc



ấy cho tốt…”

Ném “cục nợ” này cho

anh

ta, Lâm Cảnh Tinh định về nhà

thì

Âu Dương Lăng Phong lại chắn trước mặt

cô: “Cảnh Tinh… Xin lỗi…”

“…

anh

không

có lỗi với tôi, người

anh

nên xin lỗi là Ngô Vận Vận…



ấy

đã

uống say,

anh

đưa



ấy về nhà

đi…” Nhìn thấy Âu Dương Lăng Phong vẫn đứng yên, Lâm Cảnh Tinh thở dài, nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt rồi

nói: “Tôi

không

biết tôi

đã

làm chuyện gì khiến

anh

hiểu lầm, nhưng mà tôi nghĩ tôi có

một

chuyện muốn

nói

cho

anh

biết… Tôi

không

thích

anh, cũng

sẽ

không

quen

anh… Cho dù

anh

và Ngô Vận Vận có chia tay hay

không, tôi cũng

không

quan tâm, tôi cũng

sẽ

không

thích

anh… Nếu

anh



một

người thông minh, nếu

anh

vẫn còn là

một

người đàn ông

thì

anh

nên quý trọng người trước mắt, đừng lãng phí thời gian vào tôi…”

Lâm Cảnh Tinh cố gắng giải quyết nhanh gọn, nhìn thấy sắc mặt của Âu Dương Lăng Phong hơi tái

đi,



cũng cảm thấy

không

nỡ.

Tuy nhiên,



và Giang Nhị đều có chung

một

đặc điểm, đó chính là

không

thích phiền phức.

Đối với

một

số người, việc bị cắt đứt quan hệ

một

cách dứt khoát là

một

sự

giày vò.

“Tôi về trước đây…

anh

chăm sóc Ngô Vận Vận cho tốt…



ấy… Hình như



ấy rất thích

anh…”

Sắc mặt của Âu Dương Lăng Phong

không

tốt cho lắm, muốn mở miệng

nói

gì đó, nhưng cuối cùng lại

không

nói

ra, ngược lại chỉ ôm Ngô Vận Vận rời

đi.

Đây ――

Được xem như là kết thúc tốt đẹp sao?

Lâm Cảnh Tinh nghĩ đúng là như vậy.

Hình như kể từ sau ngày bị Lâm Cảnh Tinh vạch trần, cuộc sống của



đã

trở lại như cũ. Lần thứ hai gặp lại Ngô Vận Vận,



ấy và Âu Dương Lăng Phong

đã

quay lại với nhau.

không

chỉ quay lại với nhau, hình như chuyện tối hôm đó

đã

khiến Ngô Vận Vận cảm thấy hơi xấu hổ, vì vậy



ấy đối xử với Lâm Cảnh Tinh rất hòa nhã.

Thỉnh thoảng nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh còn rủ



đi

chơi.

Lâm Cảnh Tinh vốn là đứa con

gái

chỉ thích ru rú ở trong nhà, lại

không

muốn

đi

theo làm “bóng đèn,” cho nên

đã

từ chối nhiều lần.

Ngô Vận Vận vẫn cứ kiên trì, lại còn rủ Lâm Cảnh Tinh

đi

ngâm suối nước nóng

trên

núi vào cuối tuần này.

Dĩ nhiên Lâm Cảnh Tinh

không

muốn

đi, thế nhưng khi biết tin cuối tuần này Giang Nhị

sẽ

trở về, Lâm Cảnh Tinh liền thay đổi ý định.

“Được thôi! Chúng ta gặp nhau ở đó.”

Cho nên mới

nói

liêm sỉ đến nhanh

thì

cũng dễ mất

đi.

Bây giờ Ngô Vận Vận và Âu Dương Lăng Phong dính nhau như sam, hình như tình cảm tốt hơn trước đây nhiều. Lâm Cảnh Tinh cảm thấy vui mừng, nhưng mà cũng thấy hơi kỳ lạ. Bởi vì thỉnh thoảng Âu Dương Lăng Phong lại liếc nhìn

cô,

không

có ngả ngớn như trước kia, nhưng vẫn có chút

không

thoải mái.

Lâm Cảnh Tinh nghĩ thầm: Sau khi xuống núi phải cắt đứt liên lạc mới được, cuối tuần này xem như nhịn

một

chút!

Ngô Vận Vận

không

biết chút tâm tư

nhỏ

của Lâm Cảnh Tinh, bây giờ



ấy rất hạnh phúc. Nhờ vào sức mạnh của tình

yêu, cả người



ấy càng quyến rũ hơn, làm chuyện gì cũng đều toát ra dáng vẻ của

mộtngười phụ nữ nhu mì.

Phải

nói

Ngô Vận Vận chính là

một

đại mỹ nhân, đứng cạnh Âu Dương Lăng Phong đẹp trai, cao lớn cũng xem như là

một

cặp đôi hoàn hảo.

đi

theo sau người đẹp, Lâm Cảnh Tinh

đã

đến Bắc Ôn Tuyền nhanh chóng. Trước khi tới, Ngô Vận Vận

đã

đặt trước phòng.

Lâm Cảnh Tinh cầm theo đồ đạc

đi

thẳng vào phòng. Đối với

cô,

sự

kỳ diệu khi ngâm mình trong suối nước nóng cũng

không

có gì đáng ngạc nhiên. Nếu

không

phải vì muốn né tránh Giang Nhị, còn lâu

cômới đến đây.

Lâm Cảnh Tinh dọn dẹp đồ xong, lúc

đi

ra

không

nhìn thấy Ngô Vận Vận, ngược lại chỉ thấy Âu Dương Lăng Phong

đang

đứng tựa vào lan can.



kiềm chế cơn kích động

không

xoay người bỏ

đi

mà chỉ lễ phép gật đầu với Âu Dương Lăng Phong.

“Cảnh Tinh, rốt cuộc em cũng chịu

nói

chuyện với tôi!”

“Hả…” Dáng vẻ buồn bã của Âu Dương Lăng Phong là

đã

xảy ra chuyện gì? Lâm Cảnh Tinh thầm oán giận, nở nụ cười mỉa mai, chuẩn bị kiếm cớ rời

đi.

Âu Dương Lăng Phong

đã

khéo léo đứng chặn trước mặt

cô: “Cảnh Tinh, lẽ nào em

không

hiểu sao? Tôi làm như vậy cũng là vì em… Nếu như

không

phải vì em, làm sao tôi có thể ở bên cạnh cái loại con

gáinhư Ngô Vận Vận?…”

“…” Lâm Cảnh Tinh bị Âu Dương Lăng Phong tạt

một

thau máu chó làm cho “đứng hình.” Đây là dáng vẻ quật cường, thâm tình, chân thành, vẫn luôn kiềm nén đau khổ trong ngôn tình sao? Lại xảy ra chuyện gì nữa đây?

Lâm Cảnh Tinh sờ lên trán của mình, bị sốt rồi sao?



xuyên

không

rồi sao?



ràng mấy thứ này chỉ có



bạn thân Bạch Phi Phi tài năng mới viết ra được. Tại sao mấy thứ cẩu huyết

trên

trời gì đó lại xuất

hiện

ở trong đời thực được?

Lâm Cảnh Tinh đứng chết lặng người, nhưng mà trong lòng lại nắm chắc

một

sự

thật.

Nhân phẩm của người đàn ông này có vấn đề!

không

muốn

nói

nhiều, Lâm Cảnh Tinh xoay người rời

đi.

Về phần tình cảm chân thành, vẻ mặt buồn bã, u sầu như hoa đinh hương của chàng hoàng tử Âu Dương Lăng Phong đó…

thật

ngại quá, tất cả chỉ là mây bay!

Lâm Cảnh Tinh

đi

dọc theo hàng lang, càng

đi

càng nổi điên, càng

đi

càng cảm thấy ở lại với Giang Nhị còn tốt hơn…

Trong lòng thấy rối ren, Lâm Cảnh Tinh ngẩng đầu lên

thì

thấy ở cuối hành lang có rất nhiều người đàn ông

đang

đi

tới,



liền dụi mắt.



bị hoa mắt rồi sao?



bị mấy lời

nói

của Âu Dương Lăng Phong làm sinh ra ảo giác rồi sao?

Sao



cảm thấy trong đám người cao lớn đó, người đàn ông khiến người ta chú ý tới nhiều nhất trông giống như Giang Nhị vậy?