Chương 18

Editor: An Hạ

thật

ra bàn tay

đang

chìa ra trước mặt



rất sạch, thon dài, hơi giống với bàn tay của Giang Đại, là kiểu bàn tay Lâm Cảnh Tinh thích nhất. Có điều dáng vẻ ngả ngớn của người đàn ông này

thì… hay là bỏ qua

đi!

Hơn nữa nghe tên có vẻ hơi quen, dù sao trong trường người mang họ kép cũng

không

nhiều, nhưng mà

đã

nghe qua ở đâu rồi nhỉ? Lâm Cảnh Tinh suy nghĩ

một

chút…

không

nhớ ra nổi, thôi bỏ

đi…



không

có thói quen bắt tay với đàn ông, chỉ gật đầu,

nói

ra tên của mình rồi

đi

vào phòng.

Tối nay mối quan hệ bạn bè xã giao giữa



và Ngô Vận Vận

đã

kết thúc,



không

cần phải thân thiết với



ấy nữa. Lâm Cảnh Tinh rất ít khi ở trong phòng, từ trước đến giờ



vẫn thích đến thư viện để gϊếŧ thời gian, rất ít khi trở về phòng. Mắt

không

thấy

thì

tâm

không

phiền, điều này có thể chấp nhận được.

Chẳng qua buổi tối phải trở về phòng để ngủ nên

không

tránh khỏi việc bắt gặp hai người

đang

dây dưa với nhau.

Trong tình huống đó, Lâm Cảnh Tinh

không

thể

không

oán giận. Đâu ai muốn mới sáng sớm tỉnh dậy

đãnghe thấy giọng

nói

của đàn ông trong phòng, thậm chí còn ngửi thấy mùi đàn ông nữa…

Tuy nhiên cho đến tận bây giờ, em

gái

ngọt ngào, yếu đuối vẫn luôn yếu thế trước những cuộc tranh cãi. Vì vậy khi



mới bị Ngô Vận Vận

nói

mấy câu

thì

đã

buồn bực đến nỗi cảm thấy đắng miệng, viền mắt đỏ hoe.

không

còn cách nào khác, Lâm Cảnh Tinh chỉ có thể suy nghĩ,

không

thể giải quyết được

thì

mình

khôngthể rời khỏi đây sao? Cứ như vậy, Lâm Cảnh Tinh quyết định dọn ra ngoài ở.

Từ trước đến nay, người nhà họ Lâm bảo bọc



rất kỹ. Lần này Lâm Cảnh Tinh dọn ra ngoài,

khôngbiết họ lại càm ràm đến khi nào.

Khi Lâm Cảnh Tinh

đang

suy nghĩ lý do dọn ra ngoài để

nói

cho người nhà biết, Giang Nhị

đã

đến đây.

“Tôi

đang

ở trước cổng trường của em.”

Giang Nhị lạnh lùng

nói

một

câu. Lâm Cảnh Tinh dừng lại

một

chút,

một

lúc sau mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác hỏi

một

câu: “anh…

anh

tới đây làm gì?”

Ở đầu dây bên kia, hình như Giang Nhị

đang

hít sâu

một

hơi: “Cho em ba phút để

đi

ra trước cổng trường! Nếu

không

thì… khà khà…” Giang Nhị ở đầu dây bên kia cười hai tiếng nham hiểm.

Lâm Cảnh Tinh lật đật cầm theo túi xách, chạy

thật

nhanh ra trước cổng trường.

Nhưng mà hôm nay vận khí của Lâm Cảnh Tinh

không

tốt cho lắm. Lúc chạy xuống lầu, do chạy quá nhanh nên va vào người bạn trai của Ngô Vận Vận.



không

thích đứng gần người khác, nhìn thấy

anh

ta

đang

đi

tới,



muốn tránh

đi

theo bản năng. Tuy nhiên các tế bào của Lâm Cảnh Tinh lại

không

hoạt động, cơ thể cũng

không

được nhanh nhẹn, vì vậy cuối cùng đành phải té ngã xuống đất.

Ngay lúc này, bạn trai của Ngô Vận Vận bỗng chạy tới ôm chầm lấy Lâm Cảnh Tinh.

không

bị ngã?!

thật

là may!

Ở trong vòng tay của

một

người xa lạ?!

thật

xui xẻo!

Hơi thở xa lạ xông vào mũi, còn thoang thoảng mùi nước hoa kém chất lượng nữa. Lâm Cảnh Tinh hắt xì hơi

một

cái, luýnh quýnh thoát khỏi vòng tay của người đàn ông đó.

“Cảm ơn!”

Dù sao cũng ân nhân cứu mình, đứa trẻ ngoan ngoãn vẫn biết giữ phép lịch

sự.

Âu Dương Lăng Phong gật đầu, còn lo lắng nhìn về phía Lâm Cảnh Tinh: “cô

không

sao chứ?”

“không

sao cả!”

trên

người đối phương có mùi hương rất khó chịu… Lâm Cảnh Tinh lại hắt xì hơi

một

lần nữa, sau đó nhìn vào đồng hồ

thì

không

nói

nhảm nữa, chạy thẳng ra trước cổng trường.

“Hẹn gặp lại!”

Âu Dương Lăng Phong nhìn tay mình còn

đang

để ở giữa

không

trung

thì

hơi nhíu mày.

một

lúc sau,

anh

sờ sờ khóe miệng, nhìn



gái

đang

chạy trối chết

thì

bật cười.

“Thử thách khó khăn có phải

không?”

“Em khuyên

anh

đừng đυ.ng vào



ấy.” Trong lúc Âu Dương Lăng Phong nhìn theo bóng lưng của Lâm Cảnh Tinh, suy nghĩ nên làm thế nào để lừa gạt tiểu bạch thỏ ngây thơ này nhảy vào trong móng vuốt của con sói xám, có

một

giọng

nói

lạnh lùng phát ra từ

trên

cầu thang.

thì

ra Ngô Vận Vận

đang

đợi bạn trai ở trong phòng, đợi cả buổi mà

không

thấy đâu nên

đi

xuống xem thử.



đã

tận mắt chứng kiến cảnh

anh

hùng cứu mỹ nhân lúc nãy, cũng may mà



đã

thấy qua cảnh đời. Mặc dù bây giờ



và Âu Dương Lăng Phong

đang

ở bên nhau, nhưng hai người lại

không

có tình cảm gì với nhau. Vậy nên mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng mà Ngô Vận Vận vẫn nhịn xuống, chẳng qua giọng

nói

hơi khó nghe chút.

“Em

đã

ở chung với



gái

Lâm Cảnh Tinh đó ba năm nhưng lại

không

biết hoàn cảnh gia đình của

côta… Nhưng mà quần áo



ta mặc đều thuộc hàng chất lượng cao cấp… Vì vậy



ta

không

phải là người phụ nữ mà

anh

có thể đυ.ng vào…”

Ngô Vận Vận sinh ra trong

một

gia đình nghèo khó. Lúc mới vào đại học,



không

có lòng hư vinh như vậy. Thế nhưng dần dần tiếp xúc với nhiều thứ, mà những gì Lâm Cảnh Tinh –



bạn chung phòng hiền lành nhất, khiêm tốn nhất – dùng,



chưa từng được dùng, thậm chí chưa từng nghe qua… Vì vậy

côrất ghen tị!

Nhưng mà đó chính là số phận… Lúc trước



không

thể thay đổi nó, nhưng mà sau này



có thể nắm giữ cuộc sống trong tay mình!



vẫn luôn tự nhủ như vậy!

“Sao vậy? Tức giận à? Em

yêu?” Âu Dương Lăng Phong nhíu mày, thế nhưng hai hàng lông mày nhanh chóng giãn ra.

anh

ngoắc Ngô Vận Vận lại: “Em nghĩ

anh

sẽ

có hứng thú với loại con

gái

ngây ngô này sao? Chẳng qua

anh

không

thích dáng vẻ kiêu ngạo đó mà thôi…”

Lời

nói

của đàn ông có mấy phần đáng tin? Ngô Vận Vận thầm cười nhạt trong lòng.

anh

ta còn tự cho rằng



là loại con

gái

“ngực to não

nhỏ” nữa chứ… Có điều Âu Dương Lăng Phong vừa mới mua cho

cômột

chiếc túi xách hàng hiệu,



có thể giả vờ như

không

biết gì.

Điều quan trọng hơn là



sẽ

làm cho



gái

kia phải nhận thua.

Tốt nhất là rơi xuống bùn lầy, cả đời

không

bò lên nổi.

Cặp đôi đê tiện đều có tâm

sự

riêng, nhưng cả hai đều nở nụ cười.

Mà ở phía bên kia, Lâm Cảnh Tinh cũng có phiền não trong lòng.



chạy đến cổng trường, quả nhiên trông thấy chiếc xe Land Rover hầm hố của Giang Nhị, kiểu xe cực kỳ cá tính, còn có

một

người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng

đang

đứng dựa vào cửa xe.

một

số bạn nữ tò mò bắt đầu chụp ảnh làm kỷ niệm. Lâm Cảnh Tinh nhắm mắt lại, muốn tự lừa dối mình là những người này

không

nhìn thấy

cô,

không

nhìn thấy

cô, quan trọng nhất là Giang Nhị cũng

không

nhìn thấy

cô.

Thế nhưng ――

Đó chỉ là

một

giấc mơ!

Nhìn thấy bóng dáng sợ sệt, chậm rãi

đi

lại gần, hai hàng chân mày của Giang Nhị hơi giãn ra.

“Em

đã

biến thành con rùa rồi sao? Còn

không

lại đây với tôi…”

Con rùa Cảnh Tinh bị Giang Nhị kéo vào trong lòng, nhét vào trong xe rồi đạp ga bỏ

đi, bỏ lại những thiếu nữ với trái tim tan vỡ ở đó.

“Đẹp trai quá!”

“…”

Lâm Cảnh Tinh ngồi ngay ngắn

trên

xe, nhìn Giang Nhị vẫn tập trung lái xe. Sắc mặt

anh

u ám,

khôngnói

câu nào, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi lo sợ.

Nghĩ lại

thì

cũng

đã

một

tuần Giang Nhị

không

có nhắn tin cho

cô, cũng

không

gọi điện thoại tới. Mặc dù hai người

đã

kết hôn nhưng cả hai vẫn như người xa lạ.

Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi xấu hổ, cho nên nghĩ

đi

nghĩ lại,



chủ động lên tiếng, cũng hy vọng có thể phá vỡ tình hình căng thẳng này.

“anh… Tại sao

anh

lại tới đây?”

Tay cầm vô lăng của Giang Nhị hơi buông lỏng ra, Lâm Cảnh Tinh

đã

nhận sai rồi sao? Trong lòng

anhcảm thấy rất thoải mái.

“Mẹ tôi có hầm canh cho em,

nói

là em

đang

bị cảm, cần phải bồi bổ…”

Giang Nhị lấy hộp đựng canh giữ nhiệt từ ghế sau xe đưa cho Lâm Cảnh Tinh. Vừa mở hộp ra

thì

mùi canh gà đặc trưng xông vào mũi, Lâm Cảnh Tinh nuốt nước miếng, trong lòng hết sức cảm động.

Nhưng mà ――

Hình như có điều gì đó

không

đúng? Chẳng hạn như chuyện



bị cảm hình như là chuyện của tuần trước

thì

phải? Thôi bỏ

đi, có ăn là tốt rồi, hôm nào phải cảm ơn mẹ Giang mới được…

“Gần trường em có chỗ nào ăn cơm

không? Tôi đói bụng rồi!”

Giang Nhị chở Lâm Cảnh Tinh

đi

vòng vòng, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Lâm Cảnh Tinh

thì

tâm trạng

anh

bỗng trở nên tốt hơn.

Bụng của Lâm Cảnh Tinh cũng trống rỗng.



gật đầu, chỉ vào

một

nhà hàng món Tây yên tĩnh ở bên đường cách đây

không

xa.

Đây là

một

nhà hàng ở gần trường học, cũng xem như là

một

nhà hàng cao cấp. Có điều Lâm Cảnh Tinh

không

phải là người

không

có tiền, nhưng



chỉ mới đến đây

một

lần.

Bởi vì

không

có ai

đi

chung với

cô.

Rốt cuộc hôm nay



có thể ghé lại đây rồi, tuy rằng mục đích chính của



là “chén sạch” hộp canh gà này.

Lâm Cảnh Tinh chọn chỗ ngồi, hiếm khi thấy Giang Nhị im lặng như vậy. Tuy nhiên sau khi hai người gọi món,

anh

lại đốt

một

điếu thuốc.

Lâm Cảnh Tinh nhíu mày, cố gắng chịu đựng, cuối cùng vẫn vỗ vào tay của Giang Nhị: “không

được hút thuốc ở nơi công cộng!”

“Kệ tôi!”

Giang Nhị chỉ

nói

như vậy rồi cười khẩy, điều đó

đã

hù dọa nhân viên phục vụ định

đi

tới dập tắt thuốc lá. Lâm Cảnh Tinh ho khan vài lần: “Khó chịu chết

đi

được…”

“Hừ…” Giang Nhị hừ lạnh

một

tiếng, nhưng mà lần này

anh

lại ngoan ngoãn dập tắt thuốc lá.

Có thể thấy được tâm trạng của Giang Nhị khá tốt, cho nên lúc ăn cơm,

anh

còn vui vẻ hỏi thăm chuyện học của Lâm Cảnh Tinh.

Dù sao bình thường hai người cũng xem như là

đã

ở chung với nhau, mặc dù lúc nào cũng cãi nhau, nhưng mà vẫn có chung chủ đề. Hai người

nói

hết chuyện này sang chuyện khác, sau cùng

nói

về chuyện trong trường. Cuối cùng Lâm Cảnh Tinh lại thở dài bất lực, cắn chiếc muỗng và

nói: “Tôi muốn dọn ra ngoài ở…”

“Sao vậy?” Nghe

nói

như vậy, Giang Nhị liền vểnh tai lên nghe: “không

phải em muốn ở trong ký túc xá sao?”

Lâm Cảnh Tinh thả cái muỗng ra, bày ra dáng vẻ đáng thương: “Trong phòng tôi có

một

người phải thi nghiên cứu sinh,

một

người

đi

thực tập, cả hai người đó đều dọn ra ngoài rồi, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Ngô Vận Vận…”

Lâm Cảnh Tinh cắn môi, cảm thấy

nói

xấu sau lưng người khác là điều

không

tốt. Có điều lần này Giang Nhị lại rất thông minh, thấy dáng vẻ do dự của Lâm Cảnh Tinh

thì

hiểu ra.

“Mối quan hệ giữa em và bạn cùng phòng

không

được tốt à?”

Lâm Cảnh Tinh gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng

không

phải là

không

tốt…



ấy trông rất xinh đẹp… nhưng mà lại luôn dẫn bạn trai về phòng… Tôi…”

Gương mặt của Lâm Cảnh Tinh đỏ bừng khiến trái tim của Giang Nhị nhộn nhạo, nhưng Giang Nhị hiểu



lúc này phải

đi

từ từ.

Dụ địch sa vào bẫy mới là vương đạo của nhà quân

sự.

anh

bỏ dao nĩa xuống, lau tay, làm ra vẻ lơ đãng rồi

nói: “Ở trong đó

thì

có gì tốt? Qua ngày hôm sau, em lại phải chiêm ngưỡng bức tranh gợϊ ȶìиᏂ sống động nữa…”

Dáng vẻ gật gù, nghẹn ngào của Lâm Cảnh Tinh giống như gặp được tri kỷ, Giang Nhị tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ.

“Dù sao chúng ta cũng có

một

căn hộ ở gần đây, em dọn qua đó ở

thì

người nhà

sẽ

không

nói

gì cả…”

“thật

vậy sao?” Hai mắt của Lâm Cảnh Tinh sáng lấp lánh, suýt nữa

thì

đã

đồng ý.

Nhưng mà đợi

một

chút ――

“Vậy…

anh?”

Dáng vẻ mong đợi đó

thật

sự

rất khó chịu, trong lòng Giang Nhị như bị

một

con dao găm mạnh vào, thế nhưng

anh

vẫn nở nụ cười và thầm nghĩ: Đợi Lâm Cảnh Tinh dọn vào căn hộ của

anh

thì

anh

sẽ

quay trở về… để trừng phạt



nghiêm khắc!

“Tôi

đi

làm xa nên

sẽ

không

ở đó.”

Những lời này

đã

xua tan mọi lo lắng của Lâm Cảnh Tinh,



vui vẻ đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên.

Bây giờ



đang

rất vui vẻ nên

không

phát

hiện

ra Giang Nhị vừa nở nụ cười nham hiểm.

Ngốc nghếch,

thật

là dễ bị lừa gạt!