Chương 15

Editor: An Hạ

Khi Lâm Cảnh Tinh

đi

vào

thì

thấy được bộ dạng của Giang Nhị, trái tim bé

nhỏ

không

chịu đựng được nổi liền thắt lại. Lúc Giang Nhị bị bắt gặp làm nhục vợ mình

trên

giường,

anh

chỉ vội vàng mặc

một

chiếc quần ngủ, còn nửa người

trên

để trần. Bây giờ

trên

lưng

anh

đều chằng chịt những vết thương, nhìn thấy mà đau lòng.

Giống như lúc

nhỏ, mỗi lần Lâm Cảnh Tinh bị bắt nạt thê thảm,



chỉ mong ông cụ Giang nghiêm khắc dạy dỗ Giang Nhị

một

chút. Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy Giang Nhị quỳ

trên

mặt đất với vẻ mặt ngang bướng,

không

nói

chữ nào,



lại luôn mềm lòng đầu tiên.

Giống như lúc này,



không

nên nhúng tay vào chuyện này. Lẽ ra



phải quyết tâm, quyết tâm để Giang Nhị chịu

sự

trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng mà sau đó,



phát

hiện

mình

đã

quỳ gối xuống trước mặt ông cụ Giang.

“Ông nội… Đừng mà… Đừng đánh

anh

ấy nữa…”

Lâm Cảnh Tinh liên tục khóc lóc làm ông cụ Giang nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây. Cứ mỗi lần tên tiểu tử thối này gây họa, Tinh Tinh đều quỳ trước mặt ông xin ông tha thứ.

Lúc đó tên tiểu tử thối

không

cảm kích mà còn hung dữ mắng Tinh Tinh

một

trận.

Thời gian thấm thoát trôi qua, cả hai đứa đều

đã

trưởng thành trong chớp mắt, thế nhưng cảnh tượng tương tự lại xảy ra.

Ông cụ Giang thở dài

một

tiếng, tay vẫn cầm roi

không

buông.

Ông nhìn Lâm Cảnh Tinh rồi bỗng mở miệng: “Tinh Tinh, con có nghĩ tới chuyện nếu hôm nay ông bỏ qua cho nó, sau này nó

sẽ

tiếp tục ức hϊếp con hay

không?…”

Lâm Cảnh Tinh sửng sốt, sau

một

hồi cũng

không

nói

ra được chữ nào.

Tiếng thở dài trong lòng ông cụ Giang càng lớn: “Được rồi, nền nhà rất lạnh. Tinh Tinh, con đứng lên

đi…

đi

ra ngoài nghỉ ngơi chút

đi…”

Lâm Cảnh Tinh nên ngoan ngoãn

đi

ra, nhưng mà đôi chân của



đã

mềm nhũn.



không

thể nào đứng dậy được.

Mà Giang Nhị ở phía sau cũng

không

nói

gì, chỉ ôm ngang lưng



rồi đỡ ra cửa.

anh

còn

nói: “đi

ra

đi, chuyện của tôi

không

cần em lo!”

trên

người Giang Nhị có nhiều vết thương còn chảy máu, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy đau đớn trong lòng.



cầm lấy tay của Giang Nhị, nhìn

anh

với hy vọng: “anh

nói

với ông nội rằng sau này

anh

sẽ

khôngnhư vậy nữa… có được

không?

anh

nói

như thế với ông

thì

anh

sẽ

không

bị đánh nữa…”

Đối với ý tốt của Lâm Cảnh Tinh, Giang Nhị lại nắm lấy cằm của Lâm Cảnh Tinh rồi hôn mạnh bạo: “Em

nói

không

được chạm vào em sao? Đừng có mơ… Tôi thà bị đánh chết còn hơn

không

chạm vào em…”

Giang Nhị

nhỏ

giọng

nói, sau đó đẩy người



ra.

Lâm Cảnh Tinh che miệng lại,

trên

môi hơi tê tê và hơi đau

một

chút, dần dần lại thấy hơi nóng rát.

Lâm Cảnh Tinh nhìn Giang Nhị.

không

biết lý do gì



lại phản ứng kịp thời, kéo tay của

anh

lại.

“Tinh Tinh, con buông tay ra! Cái đồ cầm thú

không

biết xấu hổ!”

Giang Nhị khıêυ khí©h bằng việc hôn Lâm Cảnh Tinh ngay trước mặt ông cụ Giang. Hành động lẳиɠ ɭơ, phóng đãng khiến ông cụ Giang giận tái mặt, đuôi mắt co giật, lại vung roi lên.

Mà ngay lúc này Lâm Cảnh Tinh chợt kéo Giang Nhị lại,

không

để ý dây roi

đang

hướng về phía

cô.

Chỉ nghe thấy mẹ Giang

đang

đứng ở trước cửa hét lên

một

tiếng: “Tinh Tinh, mau tránh ra!”

Tuy nhiên

đã

quá muộn, ông cụ Giang

đã

kìm lại

một

phần sức lực, nhưng mà dây roi vẫn sắp chạm vào người Lâm Cảnh Tinh.

Ngay lúc này, Giang Nhị vẫn

đang

đứng bên cạnh lại đột nhiên xoay người lại, ôm chặt Lâm Cảnh Tinh vào lòng để thoát khỏi đòn roi.

Lâm Cảnh Tinh nằm trong vòng tay của Giang Nhị. Trong nháy mắt,



không

biết

đã

xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ở trong l*иg ngực Giang Nhị có

một

mùi hương quen thuộc, còn có mùi máu tanh gây rát mũi nữa. Khi

anh

run lên

một

cái do bị dây roi quất vào lưng,



mới chợt bừng tỉnh.

“Giang Nhị!”

Giang Nhị

đang

ôm

cô,



ràng rất đau nhưng vẫn còn cười được nữa.

“Ngốc ngốc, cũng tại em

không

tránh ra!”

“Xin lỗi… Tôi…” Lâm Cảnh Tinh nghẹn ngào

nói.



không

cố ý làm Giang Nhị bị thương, cũng

không

cố ý né tránh Giang Nhị…

Chẳng qua



không

chịu nổi… dáng vẻ kinh khủng của Giang Nhị khi ở

trên

giường. Còn nữa,



ràng bọn họ

đã

thỏa thuận với nhau rồi, vậy mà Giang Nhị lại luôn nuốt lời…

Lâm Cảnh Tinh khóc thảm thiết, mà mẹ Giang đứng ở

một

bên

đã

lấy lại dây roi

trên

tay ông cụ.

“đi

thôi ba!”

Ông cụ Giang nhìn thấy mà buồn bực.



ràng ông chỉ muốn dạy bảo đứa cháu

không

biết cách tôn trọng phụ nữ, nhưng mà lại thành ra như vậy. Hình như ông

đã

chia rẽ cặp đôi

đang

yêu

nhau

thì

phải.

Ông cụ Giang thở dài, trái tim bỗng tan vỡ thành từng mảnh.

“Ba

đã

nhìn lầm rồi sao? Hình như Tiểu Nhị đối xử với Tinh Tinh cũng

không

tệ…”

Mẹ Giang đỡ ông cụ Giang

đi

từ từ ra khỏi cửa, mặt khác lại nhìn hai vợ chồng bị thương còn

đang

ở trong phòng,

không

biết hai đứa

đang

tâm

sự

với nhau chuyện gì nữa. Bà khẽ mỉm cười: “Vốn dĩ

khôngtệ… Có điều…”

Vẻ mặt phấn khởi của Mẹ Giang biến mất, thay vào đó là nỗi lòng thầm kín của bà.

“Tiểu Nhị và Tinh Tinh khác nhau

một

trời

một

vực, nhưng mà tính cách của hai đứa rất giống nhau. Bọn nó đều coi trọng

một

người, trong lòng đều có

một

người… Chẳng qua tính tình của Tiểu Nhị lúc nào cũng vội vàng hấp tấp, lại

không

biết cách biểu đạt tình cảm chân thành của mình, mà Tinh Tinh lại… quá chậm tiêu, sợ rằng…”

Mẹ Giang lắc đầu: “Bỏ

đi! Dù sao trong nhà luôn yên tĩnh lại có chút ồn ào cũng tốt.”

Ông cụ Giang còn

đang

buồn rầu, cảm thấy trái tim mong manh của mình nhiều lần bị tan vỡ.

một

lúc sau, ông mới ngẩng đầu lên: “Con dâu, con vừa

nói

gì vậy?”

“không

có gì! Ba, bữa sáng

đã

chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuống dưới nhà ăn sáng

đi.”

Nước mắt của Lâm Cảnh Tinh

đã

khô. Khi



bình tĩnh lại

thì

phát

hiện

trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mà sắc mặt của Giang Nhị tái

đi, nhưng vẫn ôm eo

cô.

Mới sáng sớm mà những ký ức tồi tệ

đã

quay về rồi. Lâm Cảnh Tinh giãy giụa

một

chút, mà lần này Giang Nhị nhanh chóng thả



ra: “Em

đi

ra ngoài trước

đi…”

“Vết thương của

anh…”

“Tôi

đã

nói

không

cần em lo!”

Giang Nhị đứng lên,

đi

thẳng ra cửa.

Lâm Cảnh Tinh là

một

đứa trẻ biết nghe lời, nếu Giang Nhị

đã

nói

vậy

thì



cũng

không

cần phải lo lắng gì nữa. Tuy nhiên, Giang Nhị

đi

thẳng về phía trước, bây giờ nhìn lại ở đằng sau

thì

thấy khắp nơi đều là vết thương. Đặc biệt là sau khi bị đánh, những vết thương đều

đã

ứa máu.

Giang Nhị

không

thấy đau, nhưng Lâm Cảnh Tinh nghĩ mà thấy đau lòng.

Lâm Cảnh Tinh vừa

đi

vừa do dự. Sau khi



hoàn hồn lại lần thứ hai

thì



đã

đi

theo Giang Nhị vào trong phòng.

Giang Nhị

đi

vào phòng nhưng

không

để ý tới Lâm Cảnh Tinh.

anh

tự lấy hộp thuốc ra từ trong ngăn kéo, nhưng mà vẫn

không

thể tự xử lý vết thương ở sau lưng.

Lâm Cảnh Tinh ngẩn người, cẩn thận

đi

lại gần.

“Để tôi làm…”

“không

cần lòng tốt của em! Em là người

đã

tố cáo mà!”

Giang Nhị lại

nói

lẫy giống như lúc

nhỏ, nhưng mà cũng buông tay ra.

không

biết vì sao mà dáng vẻ lúc này của Giang Nhị khiến Lâm Cảnh Tinh thấy hơi nhớ, cũng thấy hơi buồn cười.



vỗ

nhẹ

vào vết thương, cố ý

nói

với giọng lạnh lùng: “Đáng đời

anh! Ai bảo lần nào

anh

cũng bắt nạt tôi! Ông nội chưa đánh chết

anh

là may rồi!”

Giang Nhị hét to

một

tiếng, quay đầu lại nhìn



với ánh mắt ai oán: “Tôi

không

có bắt nạt em! Có người nào bắt nạt em đến nỗi em liên tục đạt tới cao trào

không?”

“…” Đồ khốn!

nói

tới

nói

lui cũng

nói

về chuyện đó. Lâm Cảnh Tinh đỏ mặt, cố ý dùng bông gạc lau chùi vết thương mạnh tay. Cho đến khi Giang Nhị gào khóc om sòm trước mặt

cô,



mới hả giận giảm

nhẹđộng tác.

Sau đó, Lâm Cảnh Tinh nghiêm túc bôi thuốc cho Giang Nhị. Da thịt Giang Nhị thô và dày, thế nhưng bị đánh thành bộ dạng này, Lâm Cảnh Tinh vẫn

không

dám nhìn thẳng vào người

anh.



không

hiểu tại sao người này luôn như vậy.



ràng mình

đã

làm sai nhưng lại sống chết

không

chịu nhận lỗi.

Lâm Cảnh Tinh có rất nhiều suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên mơ hồ.

Mà ngay lúc này, Giang Nhị ở phía trước chợt lên tiếng: “Tại sao?”

“Tại sao cái gì?” Lâm Cảnh Tinh

đã

lau sạch vết máu rồi cẩn thận khử trùng những vết thương của

anh. Đột nhiên nghe thấy giọng

nói

của Giang Nhị,



không

hiểu gì cả, ngẩng đầu lên hỏi: “anh

nói

cái gì?”

Giang Nhị đưa lưng về phía Lâm Cảnh Tinh, tay sờ mũi: “Tôi… Thôi được rồi, tạm thời cứ coi như tôi bắt nạt em… Tại sao em còn giúp tôi?…”

Tại sao phải giúp

anh

cầu xin tha thứ? Từ

nhỏ

vẫn luôn như vậy…

Có lẽ là bởi vì Giang Đại.

Lúc

nhỏ

Giang Nhị luôn nghịch ngợm, lần nào cũng bị ông cụ Giang đánh đòn. Mà lần nào Giang Nhị cũng bị đánh đến nỗi da thịt bong tróc khiến người

anh

cả Giang Đại cảm thấy đau lòng.

Rất nhiều lần Lâm Cảnh Tinh thấy dáng vẻ đau lòng của Giang Đại khi nhìn vào vết thương của Giang Nhị.

Lúc đó Lâm Cảnh Tinh

không

thích Giang Nhị, nhưng mà



nhận ra



lại

không

thể chịu đựng được dáng vẻ nhíu mày

không

vui của Giang Đại.

“Có thể là do thói quen…”

không

biết vì sao mà Lâm Cảnh Tinh

không

nói

ra suy nghĩ trong lòng.



vừa thổi

nhẹ

vào những vết thương, vừa cẩn thận hỏi: “Còn đau

không?”

Giang Nhị hừ

một

tiếng, trong giọng

nói

hơi mang tiếng cười, nhưng vẫn bị Lâm Cảnh Tinh nghe thấy.

“không

đau.”

“không

đau là tốt rồi!

anh

cũng

thật

là, từ

nhỏ

đã

ngang bướng như vậy rồi. Biết



mình làm sai

thì

lần sau

không

tái phạm là được. Làm gì mà cứ liều chết

không

nhận lỗi, nhất quyết phải ăn đòn mới vừa lòng?”



nói

không

ngừng nghỉ, giọng

nói

dịu dàng như nước. Giang Nhị nheo mắt lại, dáng vẻ nằm dài

trêngiường

thật

giống như

một

con mèo lớn được ăn uống no đủ

đang

chờ được vuốt ve lông.

“Nếu

anh

không

bắt nạt tôi nữa

thì

anh

sẽ

bớt bị ăn đòn…”

Thấy Giang Nhị

không

nói

chữ nào, Lâm Cảnh Tinh liền ân cần khuyên bảo bên tai. Nếu lần này thành công, hai người có thể trở về giai đoạn thỏa thuận hôn nhân hòa bình như trước kia.

thật

là tốt biết bao!

Thế nhưng sau đó Giang Nhị

đã

phá vỡ mong ước của

cô.

“Có thể cũng là do thói quen.”

“Hả…?”

Giang Nhị quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Cảnh Tinh

đang

ngẩn người.

anh

chớp mắt rồi

nói

một

cách nghiêm túc: “Lâm Cảnh Tinh, bắt nạt em

đã

thành thói quen của tôi. Tôi thà bị ăn đòn chứ

không

muốn vứt bỏ cái phúc lợi này, làm sao bây giờ? Lâm Cảnh Tinh, em

nói

tôi phải làm sao bây giờ?”