Chương 30: Bắt tại trận

Khoảng cách hai người quá gần, trong không gian an tĩnh thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở đan xen vào nhau. Sợi tóc mềm mại buông xuống bên dưới, có vài sợi dừng ở trên má anh, theo động tác của cô mà nhẹ nhàng lay động, giống như là đang gãi ngứa.

Ngôn Trăn không tự giác ngừng lại hơi thở, cổ tay hạ xuống, mắt thấy sắp phải đặt bút, lại bất ngờ phát hiện lông mi anh hơi vỗ vỗ.

Tay cô run lên, thiếu chút nữa sợ tới mức đem bút vứt đi, mà người đàn ông nhanh chóng kịp thời bắt lấy tay cô lại.

Cô đối diện với một đôi mắt thâm thúy.

Trần Hoài Tự mở mắt.

Làm chuyện xấu còn bị bắt tại trận, Ngôn Trăn có chút hoảng loạn: “Tôi…… Tôi sợ anh uống đến chết luôn rồi, cho nên mới tới kiểm tra một chút.”

Giờ phút này tư thế hai người thập phần ái muội. Trần Hoài Tự dựa lưng ở trên sô pha, mà cô lại cưỡi ở trên đùi anh, đỡ lấy mặt anh. Chỉ nhìn hành động, vô cùng thân mật giống như người yêu.

Một tay khác Trần Hoài Tự nắm chặt eo cô, hơi hơi dùng lực, cô bị kéo ngã ngồi xuống, cả người bị ôm vào trong lòng ngực anh.

“Hửm? Vậy vì sao em lại cưỡi ở trên người tôi? Còn động tay động chân nữa?”

“Tôi không có!” Ngôn Trăn phản bác, “Tôi chỉ…… Tôi chỉ là……”

Cô không nghĩ ra được cớ gì nữa, dứt khoát bất chấp tất cả, dùng sức đẩy anh ra, nhảy xuống sô pha muốn chạy trốn, không nghĩ tới mũi chân mới vừa chạm tới thảm, tay người phía sau liền ôm lấy eo cô, đem cô kéo trở về.

Trời đất quay cuồng, đợi lúc Ngôn Trăn hoàn hồn lại, đã bị bắt nằm bò trên sô pha.

Cô muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng mà Trần Hoài Tự nhanh hơn. Anh cúi người áp xuống, hai chân kẹp lấy cô, bắt lấy hai tay cô để ở sau lưng, khiến cô hoàn toàn không thể cử động.

“Trần Hoài Tự……!” Cô có chút tức muốn hộc máu, “Anh mau buông tôi ra!”

"Ngôn Trăn, không phải tôi đã nói rồi sao? Nếu em lại tiếp tục trêu chọc tôi, chuyện quá phận hơn tôi cũng dám làm."

"Rối cuộc tôi chọc giận anh chuyện gì !"

"Anh cầm bút để làm cái gì nha?"

Cô nghẹn lời, khó có lúc cô không phản bác ngay, chỉ có thể cố gắng quay đầu, nhưng tư thế này thật sự khó có thể làm được. Cô không nhìn tới mặt anh, càng thêm bất an, nhưng cơ thể lại bị áp chế, một chút cũng không phản kháng được.

Cô đang nghĩ Trần Hoài Tự uống rượu nên phát điên rồi hay sao, một đồ vật cứng rắn lạnh lẽo liền để ở trên eo cô, nhẹ nhàng chọc hai cái.

“Anh……”

Lời nói còn chưa nói xong, vật thể thon dài kia đẩy ra vạt áo cô, theo thắt lưng từng chút hướng về phía trước, giống như đang xé bỏ lớp vỏ kẹo, đẩy ra lớp vải, lộ ra eo nhỏ mềm mại trắng nõn cất giấu bên trong.