Lại uống hết một vòng rượu, Ngôn Trăn ăn uống no say, vừa lòng mà quét một vòng, lúc này mới phát hiện Trần Hoài Tự không còn ở đây.
Cô duỗi tay đẩy đẩy Ngôn Chiêu: “Trần Hoài Tự đâu rồi ạ?”
“Không biết nữa.” Ngôn Chiêu thong thả đánh một lá bài, “Chắc là uống nhiều quá nên về phòng rồi.”
Ngôn Trăn có chút đứng ngồi không yên, liên tưởng đến thái độ kỳ quái của anh ngày hôm nay, đáy lòng tự nhiên sinh ra một chút lo lắng. Chờ khi cô hoàn hồn lại, bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Tại sao cô lại đi lo lắng cho Trần Hoài Tự?
Chắc chắn là do đêm nay, Trần Hoài Tự uống giúp cô bình rượu kia, dù sao cô cũng là người có lương tâm, quan tâm anh một chút cũng không gì đáng trách.
Nghĩ như vậy, cô rất nhanh đã thuyết phục được bản thân, đứng dậy đi tìm Lộ Kính Tuyên, bảo anh đưa thẻ phòng Trần Hoài Tự cho cô.
“Em chờ anh một chút, để anh gọi điện thoại cho quản lý.” Lộ Kính Tuyên say khướt, ngón tay sờ soạng nửa ngày mới gọi được cho quản lý khách sạn, có người nhấc máy, đưa điện thoại cho Ngôn Trăn.
Cô chỉ nói vài câu đơn giản, trả lại điện thoại cho Lộ Kính Tuyên, sau đó đến chỗ quản lý lấy thẻ phòng.
Đến xem anh một chút, xác nhận anh không chết là được.
Ngôn Trăn tìm được phòng, gõ cửa hai cái trước, không có ai trả lời, lúc này mới quét thẻ vào phòng.
Trên tay cô cầm một ly nước mật ong, ban nãy đến chỗ quản lý tiện tay lấy luôn, nếu như Trần Hoài Tự chất vấn cô tại sao lại tùy tiện vào phòng anh, cô cũng có lý do để nói là quan tâm anh, sợ anh uống quá nhiều đột ngột chết ở trong phòng.
Cái cớ vô cùng hoàn mỹ, ngoài ra còn có thể thể hiện lòng lương thiện của mình, Ngôn Trăn đối với chủ ý này rất là vừa lòng.
Trong phòng không bật đèn, đen nhánh một mảnh, không một tiếng động, ánh đèn ngoài hành lang ùa vào phía sau cô, chiếu sáng một góc tối.
Cô thấy di động bị vứt trên sàn, chắc là lúc về Trần Hoài Tự tùy tay vứt đi.
Ngôn Trăn bật đèn lên, đóng cửa phòng lại, từ trong ngăn tủ lấy dép lê ra đổi, thả nhẹ bước chân đi vào bên trong.
Lộ Kính Tuyên sắp xếp phòng khách sạn cho mọi người đều là phòng tổng thống, từ một phòng ngủ một phòng khách đến ba phòng ngủ một phòng khách cũng có, phòng Ngôn Trăn ở là phòng một phòng ngủ một phòng khách, chỗ Trần Hoài Tự hình như cũng như vậy. Cấu tạo bên trong phòng không có sự khác biệt lắm, vì vậy cô quen cửa quen nẻo đi tới phòng khách, quả nhiên thấy Trần Hoài Tự dựa mình vào sô pha, hơi ngửa đầu, cánh tay nâng lên, mu bàn tay che khuất hai mắt, tựa hồ đã ngủ rồi.