Chương 25: Biếи ŧɦái

Không gian trong xe bị kịt kín, tiếng thở dốc và tiếng môi hôn cùng quần áo cọ xát liên tục vang lên không dứt. Mờ ám lại dâʍ đãиɠ là chất xúc tác làm gia tăng nhiệt độ trên xe.

Mãi đến khi có người đi về phía chiếc xe, định mở cửa xe ra nhưng lại phát hiện không mở ra được, tiếng cửa xe mắc kẹt kêu lên ‘cạch cạch’, Trần Hoài Tự mới buông cô ra.

Bởi vì hôn quá lâu, đầu lưỡi của hai người đến giây cuối cùng vẫn triền miên quấn lấy nhau. Khi hai đôi môi tách ra, trong khoang miệng ướt dầm dề, kéo theo một đường chỉ bạc. Đường chỉ bị đứt rời, dính sát bên khóe miệng cô lại bị anh dùng đầu ngón tay không nặng không nhẹ lau đi sạch sẽ.

Thấy anh không khóa chặt mình nữa, Ngôn Trăn vội vàng bò dậy và lui ra phía sau, lưng tựa vào cửa xe để giữ khoảng cách với anh. Đầu tóc cô rối bời, trong mắt ướŧ áŧ mờ sương. Bị hôn quá lâu khiến cho đôi môi của cô đỏ mọng ướŧ áŧ đầy diễm lệ, cả khuôn mặt và hai bên tai đều đỏ bừng. Cô hung hăng lườm anh, nhưng nhìn lại giống như đang hờn dỗi chứ không hề có lực sát thương, ngược lại càng làm cho anh muốn làm chuyện quá đáng hơn với cô.

Trần Hoài Tự rời mắt khỏi cô, cố gắng ổn định hô hấp rồi mới ấn chìa khóa sang nút mở, xoay người mở cửa sổ xe. Gió lạnh bỗng nhiên ùa tới, thổi tan một màn kiều diễm ý loạn tình mê trong xe vừa rồi.

Anh cố tình che khuất tầm nhìn của người bên ngoài định ngó trộm vào tròn xe: “Sao vậy?”

“Em gái tôi say xe chứ có phải cậu say xe đâu, cậu lề mà lề mề ở trên xe làm gì? Đi xuống làm việc đi.”

Ngôn Trăn nhắm mắt lại giả chết.

“Tôi vừa phải bỏ tiền vừa phải bỏ sức, như vậy có phải quá bất công rồi không?”

“Để cậu nghỉ ngơi 10 phút rồi còn chưa đủ hả?”

Nhớ lại 10 phút vừa rồi, tâm trạng của Trần Hoài Tự hiển nhiên trở nên cực kỳ tốt: “Tới ngay đây.”

Lộ Kính Tuyên đi xa rồi, anh mới đóng cửa sổ xe lại. Ngôn Trăn cho rằng anh lại muốn xông vào hôn mình nên theo bản năng cuộn người lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Hoài Tự, quỷ hẹp hòi! Tôi trả anh tiền là được chứ gì! Anh đừng có mà được voi đòi tiên.”

Nhưng anh lại chỉ duối tay nhéo nhéo má cô: “Ngủ đi.”

Anh cởϊ áσ khoác ra đắp lên người cô rồi xuống xe. Vừa đóng cửa lại đã nghe thấy cô buồn bực chửi thề: “Đồ biếи ŧɦái!”

Đầu ngón tay anh dừng lại ở trên cửa xe mấy giây rồi mới thu tay về. Anh xoay người, không hề bác bỏ lời nói vừa rồi của Ngôn Trăn.

Nhớ thương cô nhiều năm như vậy, anh quả thực là biếи ŧɦái.