Trần Hoài Tự đưa tay xuống nắm lấy đầu ngón tay cô, ánh mắt như cũ vẫn đang nhìn ra ngoài cửa: “ Vâng? “
“ … Trăn Trăn tâm tư đơn thuần, từ nhỏ đã được mọi người trong nhà hết mực bao bọc, tính tình hơi bị nuông chiều quá mức, nhưng bản tính của con bé không xấu. Hơn nữa, nếu con bé thật sự chán ghét một người thì sẽ không cùng người ta nói thêm câu nào. “
Trần Hoài Tự bình tĩnh nói: " Tôi biết rồi, cảm ơn dì Thôi. “
Sau khi đóng cửa, anh quay đầu lại nhìn cô, Ngôn Trăn vừa muốn nổi đóa thì thấy vết máu trên môi anh, người nhìn vào khó có thể bỏ qua.
Trần Hoài Tự nhìn thấy ánh mắt cô dừng lại trên môi mình, cô đưa tay lau lên vết thương, đầu ngón tay cũng dính một chút máu.
“ Xứng đáng. “ Cô cắn môi có chút chột dạ, "Ai bảo anh đột ngột đến gần tôi."
Thần sắc anh vẫn bình tĩnh: "Không phải là em tới trêu chọc anh trước sao?"
Ngôn Trăn tự biết mình đuối lý, nửa ngày không tìm được lời phản bác nào cho hợp lý, liền lẩm bẩm
" Quân tử báo thù mười năm chưa muộn ", cô kéo cửa bước ra ngoài.
Một khắc sau lại bán đứng bước chân của chính mình, như vừa nghĩ tới điều gì đó, cô xoay người bổ sung: “ Anh hôn tệ quá. ”
Nói xong, cô không nhìn biểu cảm của anh, vội vàng chạy trốn về phòng.
Thật ra cô cũng không phán đoán được kỹ năng hôn của anh ta là tốt hay dở, rốt cuộc cô cũng chưa từng hôn qua người khác, nhưng chỉ cần là cơ hội hạ thấp Trần Hoài Tự thì cô sẽ không bỏ qua.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, thi thoảng có tiếng sấm như xé toạc một góc trời đêm.
Ngôn Trăn nằm trên giường một lúc lâu, trái tim cô vẫn như khi nãy đập kịch liệt rung động. Đầu óc cô lúc này chỉ toàn là nụ hôn vừa rồi, trằn trọc lăn lộn qua lại mãi vẫn không ngủ được, mỗi khi nhắm mắt lại nhìn thấy khuôn mặt Trần Hoài Húc kề sát trong gang tấc, dường như lực cắи ʍút̼ của anh vẫn còn đọng lại trên môi lưỡi cô mãi tới tận bây giờ như bị ma ám.
“ Phiền chết phiền chết người ta!”
Cô buồn bực vùi đầu vào gối,
“ Tôi tuyên bố anh thắng, tôi ngủ không được, đều tại anh, Trần Hoài Tự! “
Sáng sớm ngày hôm sau, mưa to đã ngừng, trong không khí tràn ngập hơi thở tươi mát ướt đẫm. Ngôn Trăn mang hai cái quầng thâm thật lớn, bước chân phù phiếm đi xuống cầu thang.
Dì Thôi đang bận rộn trước bàn ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Ngôn Trăn, cười nói:
" Vừa đúng lúc, mau tới ăn sáng. "
Cô ngồi xuống ngáp một cái:
" Trần Hoài Tự đâu rồi ạ? “
" Trần tiên sinh đã sớm dậy chạy bộ, vừa mới trở về, hiện tại chắc là đang rửa mặt thay quần áo."
Vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân xuống lầu. Trần Hoài Tự đi tới bên cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống, lễ phép ân cần thăm hỏi: " Buổi sáng tốt lành. “