Chương 15: Phát hiện

Một người giả ngu, một người cũng chiều cho cô giả ngu, hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, đem chuyện đêm đó lờ đi, tiếp tục như nước với lửa, là đối thủ một mất một còn.

Khi trưởng thành đàn ông và phụ nữ độc thân thỉnh thoảng ý loạn tình mê một chút là chuyện bình thường, Ngôn Trăn cho rằng đây chỉ là ngoài ý muốn, cũng là sai lầm.

Cô cho rằng Trần Hoài Tự cũng nghĩ như vậy.

Hương vị ngọt ngào của quả nho tràn ngập giữa môi, nhờ động tác liếʍ mυ"ŧ mà từ từ bị ép sâu vào khoang miệng. Trần Hoài Tự vừa rồi không ăn nho, nhưng bây giờ anh đang nếm thử nó theo một cách khác. Ngôn Trăn bị đẩy vào cửa, thở không ra hơi bị bắt ngẩng đầu hôn anh. Phía sau là một tấm ván cửa cứng rắn, l*иg ngực cường tráng của anh trước mặt, cô tránh cũng không thể tránh, vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng anh đã dùng sức khống chế cô, nâng hai tay đặt lêи đỉиɦ đầu hoàn toàn đè lại.

Vì động tác này, cô buộc phải đứng thẳng người, độ cong mềm mại sau lớp tơ lụa đều hướng vào lòng ngực anh mà dâng lên. Anh cúi người, càng chặt chẽ dán sát vào cô, da thịt cách tấm lớp quần áo cọ xát, đốt cháy lên kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, chui vào tận xương, phát ra cảm giác ngứa ngáy không thể chịu nổi.

“Trần…”

Cô thở dốc giãy giụa, nhưng không có tác dụng, môi lưỡi bị xâm phạm một cách không kiêng kể, anh tấn công mãnh liệt như nước, phảng phất muốn hoàn toàn nhấn chìm cô.

Ngoài cửa lúc này truyền đến tiếng Dì Thôi gõ cửa: “ Trần tiên sinh? “

Cô giật mình kinh hãi, cắn mạnh vào môi anh như vừa sực tỉnh khỏi giấc mộng dài. Trần Hoài Tự cau mày, cuối cùng cũng lùi lại, trên đôi môi mỏng còn vương một tia ẩm ướt, rõ ràng hai người vừa hôn môi kịch liệt.

Anh cụp mắt nhìn chằm chằm cô một hồi, duỗi tay ôm lấy eo cô, kéo cô sang một bên, lại dùng tay kia mở cửa, chỉ để lộ ra nửa người:

“ Dì Thôi, sao vậy? “

” Tôi đang lên tầng thì nghe thấy tiếng mở cửa, lại nhìn thấy trái cây bị đánh rơi xuống đất, đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra. “

Trần Hoài Tự nhìn vào “thi thể” của đám trái cây: “ Xin lỗi, vừa rồi tôi không cầm chắc, bất cẩn đánh rơi.”

“ Không sao, lát nữa tôi sẽ mang lên đĩa khác. ”

“Không cần đâu, đã khuya rồi, dì cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Dì Thôi muốn nói rồi lại thôi: “Trần tiên sinh, con bé Trăn Trăn ……”

Nghe thấy tên mình, Ngôn Trăn cho rằng mình sắp bị phát hiện liền trở nên căng thẳng, đầu ngón tay nắm chặt góc áo Trần Hoài Tự.