Chương 14: Ghét vị thuốc

Trong nháy mắt, lại phát ra dòng điện tê dại, rậm rạp chui vào trong thân thể.

Hơi thở dường như dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Con ngươi đen nhánh của anh rủ xuống nhìn thẳng vào cô, ánh trăng dừng ở trên vai anh, mạ một tầng ánh sáng trong trẻo mỏng manh.

Đám đông vây quanh cây thông Giáng sinh phía sau nổ ra tiếng hoan hô. Ngôn Trăn thầm nghĩ, đêm nay có người muốn mượn cơ hội bày tỏ, chuẩn bị bất ngờ, ước định lấy " Đếm ngược " làm ám hiệu. Nhưng bầu không khí vừa rồi quá mức nhiệt liệt, mọi người đã quên mất việc này, phỏng chừng người thổ lộ cũng vì lần đếm ngược này mà không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn làm như đã hẹn trước, tắt tất cả đèn.

Phòng khách ồn ào náo nhiệt, cách đó không xa, trong góc vắng vẻ bên cửa sổ, hai người đang yên lặng đối diện nhau. Ngôn Trăn không nhớ ai là người chủ động trước. Có thể là bóng tối làm cho người ta có cảm giác như thoát ly khỏi hiện thực, hoặc cũng có thể do không khí quá tốt khiến cô say khướt, nhưng tóm lại, đến lúc kịp nhận ra thì cô đã hôn Trần Hoài Tự rồi.

Ẩm ướt, đυ.ng chạm triền miên.

Giống như thủy triều nhấp nhô, theo nhịp thở vỗ vào bờ cát, từng chút từng chút thấm ướt, cho đến khi hoàn toàn ướŧ áŧ, cát khô đã nhuốm đầy hơi thở của sóng.

Ngôn Trăn cảm thấy mình cũng bị hơi thở của anh bao phủ.

Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở dồn dập mà náo loạn cùng một chỗ, môi lưỡi dính ướt quấn quýt triền miên, cùng với các động tác hôn mυ"ŧ đủ khiến người ta đỏ mặt, âm thanh tiếng nước rất nhỏ cũng vang lên bên tai.

Cô bị nụ hôn làm cho choáng váng đầu óc, thở không ra hơi mà “ Ưm “ một tiếng, muốn rút lui, nhưng sau gáy lại bị anh mạnh mẽ giữ chặt. Anh vòng qua eo ôm cô ghé sát vào người mình, cúi đầu hôn thêm lần nữa.

Trong bóng tối, nụ hôn ướŧ áŧ lặng lẽ mà phóng túng, nhịp tim cùng tiếng thở hổn hển được phóng đại vô hạn, như tằm ăn tơ ăn mòn lý trí hai người, kéo người ta trầm mê trong vực sâu.

Những người phía sau cuối cùng náo loạn xong xuôi, có người hét lên muốn đi bật đèn, Ngôn Trăn mới bừng tỉnh, duỗi tay đẩy anh ra.

Cô cảm thấy đầu óc của mình chắc chắn là đυ.ng hỏng rồi, sau khi môi lưỡi chia lìa, cô nhẹ nhàng thở dốc, mở miệng nói câu đầu tiên lại là oán giận:

“ Tôi ghét mùi thuốc. “

Trần Hoài Tự sửng sốt, nở một nụ cười hiếm hoi, nhéo mặt cô:

" Được. “

Xem ra từ đó đến giờ Ngôn Trăn chưa bao giờ thấy anh hút thuốc trước mặt cô.

Tuy nhiên, sự ái muội này cũng chỉ dừng lại ở đó thôi. Ngôn Trăn trở về phòng đánh một giấc, ngày hôm sau toàn thân được nạp đầy năng lượng lại, không còn ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh tối qua. Khi gặp lại Trần Hoài Tự, bốn ánh mắt yên lặng nhìn nhau, trầm mặc mà giằng co, Ngôn Trăn là người lên tiếng trước:

“Anh trai tôi đâu? "

Trần Hoài Tự điềm đạm nói: "Cậu ấy đi xuống trước rồi. “

“ Anh ấy vậy mà không đợi tôi!” Cô xoay người chạy xuống lầu, không quay đầu lại mà đi thẳng xuống dưới.