Chương 12: Lột nho

Cửa bị mở ra, tựa hồ Trần Hoài Tự mới vừa tắm rửa xong, tóc còn đang ướt, ngọn tóc rũ xuống che khuất cái trán, ánh mắt lãnh đạm bình thường ngoài ý muốn nhiều thêm vài phần nhu hòa.

“Tại sao Dì Thôi lại thích anh như vậy, thật là không hiểu được.” Ngôn Trăn nói thầm, đem đồ vật nhét vào trong lòng ngực anh, “Trái cây chuẩn bị cho anh.”

Cô đột nhiên nhớ gì đó, khi Trần Hoài Tự chuẩn bị đi vào phòng, lại bị cô gọi lại, cô lộ ra một cái giảo hoạt mỉm cười:

“Hôm nay anh vất vả đưa tôi trở về, ngoài ra còn lột tôm cho tôi nữa, để cảm ơn anh, tôi giúp anh lột một quả nho nha?”

Cô vê tròn một cái, lột vỏ, cố tình để sát vào, thấy đáy mắt anh đen nhánh như cũ không hề gợn sóng, biểu tình cũng không hề buông lỏng, vì thế tiếp tục thử thăm dò cực hạn của anh.

Vóc dáng anh cao, Ngôn Trăn muốn nhìn thẳng vào anh nên không thể không nhón chân. Cô ngại phiền, trực tiếp dùng một cái tay khác câu lấy cổ anh kéo xuống, cưỡng bách anh khom lưng, ánh mắt bởi vậy đối diện nhau.

Ngôn Trăn lớn lên rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, con ngươi trong trẻo, long lanh ánh nước. Khi nhìn người chăm chú, sóng mắt như mưa xuân rơi trên mặt hồ gợn sóng, câu dẫn làm tim người ta phát ngứa, nhưng bản thân cô lại không phát hiện.

Cô chậm rãi đến gần, thân thể cơ hồ sắp dán lên người anh. Váy ngủ tơ tằm trên người khiến đường cong cơ thể nhìn không sót gì, sau khi tắm gội xong hơi thở ngọt ngào càng thêm mê người, từng chút từng chút chui vào hô hấp của hai người.

Cô nhẹ nhàng mở miệng, mềm mại nhả chữ: “Mùi sữa tắm của tôi thơm không?”

Anh không nói chuyện, chỉ là dùng đôi mắt đen nhánh kia nhìn cô.

Ngôn Trăn có chút khó khăn.

Cô vốn dĩ chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn ghê tởm Trần Hoài Tự một chút, muốn thấy trên gương mặt bình tĩnh của anh xuất hiện biểu tình chán ghét. Nhưng không nghĩ tới cô dán anh gần như vậy nhưng anh lại không đẩy cô ra, như là muốn xem cô còn có thể biểu diễn thêm tiết mục gì, dẫn tới người hiện tại cưỡi lên lưng cọp nhưng khó leo xuống lại là cô.

Hai người giống như đang đánh cờ, ai dao động trước, người đó thua.

Bầu không khí gần như ái muội, cô đem quả nho đưa tới bên miệng anh, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt môi anh: “Há miệng.”

Hơi thở cô thực nhẹ, trên mặt có đỏ ửng nhợt nhạt, thần sắc mang theo một tia khẩn trương không dễ phát hiện.

Trần Hoài Tự rũ mắt không tiếng động nhìn cô, một lúc lâu sau, môi nhẹ nhàng giật giật, tựa hồ muốn cắn luôn tay cô. Ngôn Trăn vui mừng khôn xiết, lập tức chuyển hướng, đem quả nho kia nhét vào trong miệng mình, buông tay đang câu lấy anh, đắc ý nhìn anh nhướng mày.

Cô thắng.

Dám ở trên xe trêu cợt cô như thế, cô đương nhiên phải trả thù rồi.

Chỉ là, ánh mắt Trần Hoài Tự thoạt nhìn rất kỳ quái. Không giống như thẹn quá thành giận, ngược lại như đang ấp ủ mưa gió lớn sắp đến.

Vào lúc này tiếng bước chân Dì Thôi lên cầu thang truyền đến.

Ngôn Trăn thấy chuyển biến liền lui về, xoay người muốn chạy. Không nghĩ tới giây tiếp theo, cổ tay cô bị nắm lấy, ngay cả thanh âm cũng chưa kịp phát ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị kéo vào phòng.

Cửa phòng nặng nề mà đóng lại, phát ra tiếng vang thật lớn, đĩa trái cây bị đánh nghiêng trên mặt đất, rơi rớt tan tác ở trên hành lang, nước sốt giàn giụa, hỗn độn một mảnh.