Chương 4: Hồng vàng

Hành tung bị bại lộ, Đạo Văn chỉ đơn giản giơ tay ra, dùng ngón trỏ nắm lấy hàm dưới Silla, ngón tay cái miết từ từ môi dưới, sau đó lại thu tay về. Dưới ánh nắng, màu đỏ tươi trên ngón tay được dát thêm màu vàng chanh, thành ra màu đỏ vàng, nhẵn nhụi, ấm áp nhẹ nhàng. Đạo Văn si mê đến tối tăm mà mút lấy ngón tay cái của chính mình.

"Đạo Văn " Silla ngẩn ra, theo bản năng mà ngăn cản lại hành vi ngu dại của Đạo Văn, "Em chưa rửa tay."

Đáp lại anh là một đôi tay cứng như gông sắt quanh năm làm việc thủ công, lực đạo dọa người, động tác tinh chuẩn, ngón tay cái giữ chặt hàm dưới Silla, còn lại thì ôm lấy sau gáy anh, đột nhiên bắt sống. Tiếp theo, là một cái hôn đầy hung hãn. Đạo Văn phấn khởi đến mức phát run cả người, như một con dã thú, hắn không có kĩ thuật gì, chỉ dựa vào sự kích động của bản năng mà nghiền nát, cắи ʍút̼ làm đôi môi Silla đau đớn.

Silla bị doạ đến bối rối, chỉ kêu được vài tiếng rồi lảo đảo lui về phía sau, có lẽ vì nhà bếp nhỏ hẹp, anh lui chưa được đến hai bước, lưng đã dán vào tường.

"A... Đạo Văn... Em làm sao vậy?""

Silla run giọng dò hỏi, như con tôm chín cuộn mình. Đạo Văn lại không tốn chút sức nào đem anh vặn thẳng lại, sau đó tiếp tục hôn lên trên.

Silla miễn cưỡng né tránh, sợ lúc giãy dụa sẽ làm gì thất thủ khiến Đạo Văn đau đớn, anh chỉ dám che miệng, quay đầu, vừa nhát gan vừa bất lực, chỉ có thể lặp lại mấy câu "Em làm sao vậy". Mà mấy phản kháng yếu ớt này đối với Đạo Văn gần như không tồn tại, hắn muốn làm gì thì làm, một tay trói lại cổ tay Silla, lần theo cánh môi rồi cọ sát dây dưa. Thừa dịp anh mở miệng dò hỏi mà chớp mắt lấp kín nó, hôn đến mức Silla nhũn cả chân.

Silla nhiều lần cố rút tay khỏi bàn tay đang kìm kẹp của Đạo Văn, xương cổ tay bị ngón tay thô ráp của Đạo Văn miết đến đỏ bừng, Đạo Văn không thể không nắm chặt hơn nữa. Mãi cho đến khi cặp mắt vàng óng vì thiếu dưỡng khí mà trở nên mờ mịt ngập nước, toát ra sự cầu xin, khoang mũi phát ra tiếng nghẹn ngào, mà những âm thanh đáng yêu này cũng bị nuốt gọn sạch sẽ, Đạo Văn rốt cục mới buông tay ra.

Sự cầu xin của Silla có tác dụng với hắn.

Hắn chăm chú nhìn Silla, lòng đố kị vẫn đang dâng lên, sự lạnh lùng và phẫn nộ đã giảm đi một chút, giống như người trượng phu tức giận với thê tử không còn nguyên vẹn nữa.

Silla chật vật dựa vào góc tường, tạp dề với áσ ɭóŧ bằng vải thô đã nhăn nheo hết cả, đầu tóc rối tung, từ tai dọc xuống xương quai xanh đã ửng hồng một mảng.

Mặc dù như thế, môi vẫn miễn cưỡng nở ra một nụ cười trấn an, vội vàng tuyên bố rằng anh hiểu đây chỉ là một hành động đùa dai quá mức thôi, mà anh cũng nguyện ý tha thứ cho Đạo Văn, anh sẽ mãi mãi tha thứ cho Đạo Văn — tuy rằng thân thể bản thân đã thê lương đến mức không ngừng run rẩy, hơi cuộn mình lại, tràn ngập phòng bị. Những cảm xúc bé nhỏ ấy và thân hình run rẩy đã khiến cho Silla thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

"Cái kia... Đạo Văn..."

Giọng của Silla khàn khàn. Giữa răng môi vẫn lưu lại cảm giác ẩm ướt làm anh thẹn thùng không thôi, vì thế anh theo bản năng mà lau miệng, lúc nhìn thấy vệt son ở trên mu bàn tay, trong nháy mắt anh đã hiểu ra vấn đề — Đạo Văn đáng thương! Đầu óc của hắn hỏng rồi, thần trí không rõ, đã ngộ nhận Silla quên chưa lau hết son thành nữ nhân!

"Đạo Văn, là anh, anh Silla đây."

Hiểu được điều này, sống lưng Silla thẳng tắp trở lại, anh vén tạp dề lên lau đi vệt son còn sót lại, nắm chặt vai của Đạo Văn, không quá do dự mà nói dối.

"Cái này... Cái này là tại nạn thôi, a, mấy người hầu gái trong phòng vẽ tranh trêu anh đấy... Các nàng bôi nghịch ấy mà."

Những cô nương trong trấn nhỏ vẫn thường hay đùa anh, Đạo Văn cũng biết điều đó. Đạo Văn chậm rãi chớp mắt, ánh mắt vẫn mang đầy tối tăm.

"Nhìn rõ chưa?" Silla vỗ nhẹ hai gò má của Đạo Văn, "Anh là anh Silla đây, đừng tiếp tục hiểu lầm nữa."

—— Anh Silla.

Là xưng hô quen thuộc và ấm áp đến cỡ nào.

Đạo Văn khẽ động khóe môi, trước ánh mắt khích lệ của Silla mà hàm hồ lặp lại:

"Anh... Silla..."

"Đúng rồi."

Silla vui mừng xoa xoa tóc Đạo Văn, trái tim đang nhảy loạn điên cuồng vì sự ấm áp này mà từ từ chìm xuống, từng đợt kích động yếu mềm rất nhanh đã bình tĩnh lại. Đạo Văn từ nhỏ đến lớn đều gọi anh như vậy.

Silla từng có một người em trai đáng yêu, người em nhỏ hơn Silla ba tuổi bị nhiễm bệnh đậu mùa mà chết, người này có một mái tóc màu đồng và màu mắt giống hệt Đạo Văn, cũng cùng một lứa tuổi. Silla đem tình yêu dành cho người em đã mất đặt lên người Đạo Văn, khi anh nhìn thấy Đạo Văn, anh thường vừa chua xót vừa vui mừng tưởng tượng ra nếu em trai anh còn sống thì chắc cũng giống vậy, vào tầm này chắc cũng cao lớn như Đạo Văn.

Anh không có thiên phú với việc làm đồ gốm, tính tình lại cũng dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chuyện trong cửa hàng thì chỉ thích thú với làm việc vặt và nấu cơm giặt đồ linh tinh. Có Silla ở đấy, toàn bộ cửa hàng được quét dọn vô cùng ngăn nắp, một ngày ba bữa tinh tế ngon miệng, quần áo của Đạo Văn cũng luôn luôn được giặt rửa sạch sẽ và gấp gọn ngăn nắp, còn toả ra mùi lá quất và bồ kết thơm ngát, so với rất nhiều nam nhân có vợ chăm sóc còn sạch sẽ thơm tho hơn.

Silla tin rằng Đạo Văn cũng đối xử với anh như một người anh trai, tính tình Đạo Văn thiên về lạnh lùng, ít lời trầm tĩnh, khiến cho người khác có cảm giác nhìn không thấu, nhưng Silla biết rằng Đạo Văn là một đứa bé vô cùng ôn nhu, săn sóc người khác, chỉ là hắn nói hơi ít thôi.

Trong miệng Đạo Văn vẫn còn tiếng nỉ non không rõ.

"Anh Silla..."

Danh xưng này khiến hắn nhớ tới một vài chuyện ngày xưa. Ngày xưa...

Silla đang ở bếp chuẩn bị trước bữa tối, dùng tạp dề che đi cái éo nhỏ dẻo dai. Anh dùng muôi múc ra một ít canh thịt trong nồi, đưa tới trước miệng nhỏ thổi thổi rồi nếm thử mùi vị. Miệng muôi để bên đôi môi đỏ thắm, lúc thổi môi hơi chu ra một chút. Anh cúi đầu, sợi tóc bạch kim đang bao trùm sau gáy bỗng nhiên liếc mắt một cái là nhìn rõ mồn một, lộ ra cái gáy mảnh mai.

Đạo Văn nhận lấy chuôi muỗng từ trong tay Silla, dùng giọng điệu lạnh lùng bình tĩnh quen thuộc mà yêu cầu anh nghỉ ngơi. Mà ngay một giây sau lúc Silla bị đuổi đi, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, đầy si mê hạ lưu mà mυ"ŧ lấy miệng muôi, hầu kết khát khô —— hắn cũng đang dùng cái muôi để nếm thử mùi vị, nếm thử đầu lưỡi cùng cánh môi chua ngọt...

Ngày xưa...

Ẩm ướt, nhiệt độ đầy nóng bức trong phòng giặt quần áo, Đạo Văn kiếm ra mấy bộ quần áo trong sọt đồ bẩn, chóp mũi ngửi sát bộ quần áo bằng cây đay nhăn nheo, rút hết hơi ấm và hương thơm còn sót lại. Những bộ quần áo dơ ấy bị xoa nắn đến mức càng ngày càng bẩn, xong lại được Đạo Văn giặt sạch sẽ thơm mát.

Lúc này Silla đang không cẩn thận mà cuộn mình trên ghế mây trong hậu viện, giống như con mèo dưới giàn nho mà ngủ quên. Lúc Silla vội vã đi vào phòng giặt quần áo để chuẩn bị xử lý đồ bẩn mấy ngày nay thì đã phát hiện ra Đạo Văn đang yên tĩnh vắt khô cái áσ ɭóŧ bằng đay cuối cùng...

Ngày xưa...

Silla bận rộn một cách vui vẻ trong vườn hoa diên vĩ nho nhỏ ở hậu viện. Giày bó siết chặt lấy đường nét mềm mại của cẳng chân. Anh khom lưng kiểm tra tình hình khoẻ mạnh của rễ cây hoa diên vĩ. Khuôn mặt dịu dàng khả ái ngẩng đầu, dưới mũ rơm là gò má ướt nhẫy mồ hôi vì nóng mà ửng hồng, mấy sợi tóc bạch kim cũng vì thế mà dính vào quai hàm.

Đạo Văn không nhìn trộm được ra ngoài cửa sổ nữa, tượng gốm thiếu nữ và hoa diên vĩ trong tay hắn trở nên rõ ràng mặt mày hơn, thanh tú sinh động...

"Anh Silla."

Là dục hỏa, tội nghiệt, bí ẩn, điên cuồng của Đạo Văn...

"Anh Silla."

Là trân bảo, mỹ nhân, xương sườn, đầu quả tim...

"Anh Silla."

Đạo Văn... nhầm lẫn Muse ư.

Ngay từ đầu đã vốn là như thế —

Không phải là sai.

Không sai.

Không sai, không sai, không sai...

Làm không sai, làm không sai, làm không sai, không không không không không không không...

...

Não bộ gánh vác tiêu hoá kí ức khiến các cơ trên khuôn mặt Đạo Văn méo mó đến đáng sợ. Trong đầu hắn chỉ toàn những lời lẩm bẩm. Hắn chậm rãi quay trở lại góc tường, ôm đầu gối mà ngồi xuống — hắn yêu thích cái góc tường kia, còn hơn cả ghế sô pha mềm mại. Silla cũng chỉ đành để hai cái nệm mềm đặt ở đấy làm cho hắn ngồi thoải mái thêm chút.

Điều này là bởi vì gian nhà trọ này có diện tích khá nhỏ, lại hẹp dài. Miễn cưỡng chỉ đủ cho hai người sinh hoạt. Silla đã đem tất cả kim tệ cho thầy thuốc rồi. Mà khi Đạo Văn ngồi ở trong góc tường đó nhìn lên phía trước, tất thảy mọi thứ trong gian trọ nhỏ này đều bị tầm mắt hắn bao quát toàn bộ.

Silla ở đâu, đang làm gì... Hắn đều có thể nhìn thấy.

Hắn sẽ nhìn chằm chằm không chớp mắt ——

"Haizz..."

Silla bình tĩnh lại, anh quay lưng đi khỏi Đạo Văn, lấy nước hầm miếng thịt dê, thái cá tuyết ướp lạnh. Chuyện đã xảy ra hôm nay chỉ là một bất ngờ nhỏ mà thôi, Silla tự trấn an bản thân — Đạo Văn là một người đàn ông trưởng thành, cũng sẽ có một ít nhu cầu thôi, mà đầu óc của hắn đang hỏng, chỉ có thể làm theo bản năng...

Chuyện này có thể hiểu được.

Tuy nhiên trong một vài khoảnh khắc, Silla trước sau vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Khuôn mặt, mắt cá chân, gáy, eo... Những bộ phận trên người anh cảm giác như bị trói lại, bộ vị lại có từng đợt tê dại khó hiểu, lạnh lẽo, từ ánh mắt băng lãnh cứng rắn trong góc tường truyền tới, tỏa ra một mùi vị như là sắt rỉ, gần như muốn ngưng tụ thành gông sắt.

Thế nhưng loại ảo giác này có vẻ hơi thần kinh quá.

Silla không để ý lắm, xoa xoa sau gáy.