Chương 2: Bọ giáp xác

Màn che buông rũ xuống, hoa văn màu thủy tinh nửa trong suốt nửa che, trong phòng vẽ tranh của tử tước tràn đầy ánh nắng màu mật, hoạt sắc sinh hương.

Thần sắc Silla hoảng loạn, tóc bạc đầy mồ hôi rồi dính trên quai hàm. Anh như con chim non đang mắc mưa, nhìn xuyên thẳng vào đại thẩm Lisa ở phía sau.

"Tôi không làm được... Phu nhân, tôi..." Anh ngập ngừng nói, hai mắt nhắm nghiền lại, "Ngài, ngài không nói là sẽ làm như này..."

Lời của anh còn chưa dứt, trong phòng vẽ tranh bỗng tuôn ra một tiếng cười kiều mị. Trước giá tranh là một cái đài làm từ mảnh đá hoa cương. Mấy cái chân trắng như tuyết duyên dáng trên đài buông xuống, trên mặt đài, lụa trắng xếp ngổn ngang, mịn màng như cái thìa đang khuấy lên trên sữa bò. Vài cô nàng xinh đẹp lôi kéo tấm lụa trắng nửa hở nửa che rồi cười trộm ngươi đẩy ta kéo, uốn éo tới lui mà phá hoại kết cấu hình ảnh Bá Đồ Tư tử tước vừa an bài xong, thanh âm thanh thúy cùng mấy con mắt màu xanh lam liếc về phía cửa nơi Silla đang mặt đỏ tới mang tai đứng, óng ánh, tà khí, như mấy con xà yêu mê người.

Bốn vách tường của phòng vẽ tranh treo đầy tranh sơn dầu của tử tước Bá Đồ Tư, xa hoa, quái đản, cuối cùng là thủ đoạn để kích thích giác quan —— tử tước Bá Đồ Tư say mê với việc miêu tả mỹ nhân, bất kể là nam hay nữ, vì thỏa mãn đam mê này mà ông ta không hề tiếc rẻ tiêu sài.

"Đã đến rồi sao, quản sự sẽ lập tức tới ngay!" Đại thẩm Lisa dùng bàn tay đặc biệt dày rộng của một người phụ nữ thợ rèn mà gắt gao giữ lấy bả vai đơn bạc của Silla, giọng nói cũng tràn đầy ác khí thô bạo, "Đừng có ưỡn ẹo giống như một đứa con gái nữa!"

"Nhưng mà... Ngài nói ở đây đang tuyển tạp vụ mà..." Silla bị xô đẩy đến lảo đảo, chật vật lôi kéo cổ áo.

"Làm người mẫu, chỉ cần được vẽ một lần đã được năm đồng vàng — anh sẽ phải cho tôi một đồng, đương nhiên... Nhưng cũng còn tận bốn đồng, đủ cho anh mang theo em trai anh từ xóm nghèo mà dời ra ngoài, còn lại còn có thể mời dược sĩ đến mấy lần cũng được." Đại thẩm Lisa đè thấp giọng xuống, bắt được một tia thân thiết đầy nham hiểm, "Tạp vụ... Tạp vụ một ngày kiếm lời được bao nhiêu, anh không nghĩ tới việc chữa trị cho đầu của em anh sao?"

— Silla đã có thói quen nói với người ngoài rằng Đạo Văn là em trai anh, điều này có thể bớt đi tình huống phiền phức phải nói đi nói lại nhiều lần, huống hồ, ở trong lòng của Silla đúng là đã đem Đạo Văn thành em trai mà đối xử.

Silla vân vê ngón tay, bờ môi mấp máy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

"... Trị." Một lát sau, anh ngập ngừng nói.

Nếu như đêm đó Đạo Văn không nhảy vào đám cháy cứu anh, Đạo Văn cũng sẽ không bị thương, càng sẽ không bị hủy dung.

Khác với Silla có năng lực bình thường, Đạo Văn là một thiên tài nghệ sư làm đồ gốm, lão Đào nghệ sư vốn đã lớn tuổi, làm cũng không được bao nhiêu, Đạo Văn từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu ôm đồm công việc trọng yếu trong cửa hàng, hắn làm được vừa nhanh vừa tốt, mà Silla thì phụ trách làm việc vặt cùng với giặt quần áo nấu cơm. Ngoại trừ làm tượng thánh, khung tranh bích họa, khắc ấn thánh giá cùng hoa văn chủ yếu cần chờ hàng ở ngoài, Đạo Văn hoàn toàn am hiểu chế tác đồ gốm ngẫu nhiên cho thiếu nữ.

Tự nhiên, trấn nhỏ dần hiếm có khách hàng chịu cam lòng bỏ tiền mua đồ chơi cho các cô gái nhỏ này, Đạo Văn chỉ đành dùng một ít phế liệu làm chơi chơi. Silla đã nghĩ rằng mấy con búp bê thiếu nữ này trông rất sống động, chúng nó đều lộ ra một cảm giác vô cùng uyển chuyển linh động và đâu đó vẫn bộc phát sức sống —— các nàng có tư thái nhu nhuận hoặc lung linh, có lúc mũm mĩm, cẳng chân nhỏ cùng tay đáng yêu như ngó sen, còn có làn váy bay bay nhìn là thích. Cái tay trắng noãn nhỏ bé đầy thanh tú của các nàng kẹp một nhánh bút lông ngỗng, một chuỗi vòng hoa tường vi trắng hoặc một tập thơ bằng da dê, thiếu nữ thợ săn thì dùng bàn tay kéo cái cung được khảm bằng sừng đầy phong tình dị vực, cô nương bán hoa thì tràn đầy sương sớm của hoa diên vĩ, còn có cô nương cưỡi con ngựa màu bạc sải bước đầy tư sắc... Đó cũng không phải thành quả đồ gốm mà nghệ sư có thể máy móc lao động bình thường, cùng nghìn tác phẩm điêu khắc tượng thánh khác, Silla nguyện gọi nó là — nghệ thuật.

Nếu lên thành phố thì các quý tộc phu nhân cùng các tiểu thư nhất định sẽ yêu những tác phẩm nghệ thuật nổi bật này, Đạo Văn lại anh tuấn như vậy, tài hoa hơn người như vậy, nếu không phải vì cứu Silla, hắn chắc chắn sẽ không trải qua những ngày tháng thê thảm như thế này.

"... Trị khỏi đầu cho em." Silla từ trong mộng tỉnh dậy lặp lại.

...

Người hầu gái trong phòng vẽ tranh đem bộ quần áo bằng vải thô của Silla gấp kỹ cất đi, cũng không biết để ở nơi nào. Mấy cô nàng xinh đẹp kia thân mang đồ ngủ bằng lụa, cánh tay trắng noãn lúc đẩy lúc kéo, mềm mại đáng yêu mà leo lên bả vai tử tước, ngữ điệu vui cười trêu trọc. Silla siết lấy tơ lụa trên đài đá hoa cương, liều mạng muốn che kín bản thân. Tơ lụa dùng để phụ trợ vốn cắt vừa nhỏ vừa dài, che không hết được, Silla vì xấu hổ mà vặn vẹo, như con nhộng trong kén, tơ lụa mỏng đã đem hình dáng cơ thể của anh phác họa đến rõ ràng nhưng cũng đầy mờ ảo.

Tử tước chuẩn bị đồ để vẽ tranh, híp mắt nhìn tường tận vưu vật* đầy hiếm lạ và ngây ngô này.

Trước khi đến với phòng vẽ tranh, Silla cũng đã mấy tháng chưa cắt tóc, bây giờ tóc đã dài đến bả vai, màu tóc nhìn qua là màu bạc, kì thực là màu thuần bạch kim, dưới ánh mặt trời sẽ hiện ra màu mật ong nhạt. Mắt của anh có màu xanh biếc trong suốt mà thâm thúy, tươi đẹp như cổ ngọc Phương Đông, dưới mảnh lụa lẫn lộn là thân thể như ngọc, dáng hình kiều mị, khó miêu khó vẽ... Quý báu như một con mèo Ba Tư.

Tử tước nuốt ngụm nước bọt một cách vang dội: "Xoay qua chỗ khác đi, đưa lưng về phía ta."

Silla rũ đầu xuống, đôi lông mày đáng thương nhăn lại, nói lắp mà lẩm bẩm cái gì đó như là đang cầu khẩn.

"Xoay qua chỗ khác!" Tử tước không nhịn được mà lớn giọng, dùng cán bút tàn nhẫn gõ giá tranh, "Bớt phiền phiền nhiễu nhiễu lại đi, đây là nghệ thuật! Ngu xuẩn!"

Silla mím chặt đôi môi, ở trong lòng thầm tưởng tượng ra hình dáng của bốn đồng vàng, chậm rãi, từ từ từng chút một mà xoay người.

...

Tầm mắt của tử tước giống như con sên mà dính lên sống lưng của anh, soi xét từ trên xuống dưới, trắng trợn đến mức buồn nôn. Silla không ngốc, anh biết điều đó cũng không phải nghệ thuật, chuyện này... Đây là có ý muốn chơi đùa ô nhục anh.

Xấu hổ cùng khuất nhục khiến da dẻ Silla nổi lên màu hồng phấn, khớp xương mảnh khảnh và đường cong được chiếu dưới ánh nắng nhu hòa lúc này như được tân trang lại, xu hướng trở nên êm dịu hơn. Dưới những tinh tế đó, tóc gáy màu vàng nhạt vốn dĩ không hề bắt mắt chút nào, lúc này vì góc độ của tia sáng mà nổi bật lên, nhung nhung, nhàn nhạt... Cả người lại như một quả đào đương run rẩy.

"Mặt quay lại.. Chỉ xoay mặt thôi." Tử tước khàn tiếng ra lệnh.

Silla không nhúc nhích, mãi cho đến khi tử tước nôn nóng phát hiệu lệnh lần thứ hai, anh mới run rẩy quay mặt sang. Con ngươi trong ngần đã ngấn đầy nước mắt, hai gò má đỏ hồng, tư thái cứng đờ, miễn cưỡng, giống như một con thiên nga bị bóp chặt cổ. Nhưng tất cả những thứ này càng khiến anh trở nên ngon miệng.

Vài nữ nhân kia bỗng bật cười, có trào phúng, cũng có trìu mến. Đồ chơi nhỏ đáng thương.

Dùng từ trong nghề mà nói: non nớt.

"Đúng là như vậy, rất tốt, " cả người tử tước nóng nực lên rồi bắt đầu bôi thuốc màu lên, so với sáng tạo nghệ thuật thì nói như đang phát tiết gì đó thì còn giống hơn, "Cứ như thế đi..."

...

Ba đồng vàng cùng bánh mì, ngân tệ cùng đồng xu nặng trĩu ở trong túi của Silla.

Tử tước rất hài lòng với anh, quản sự dặn dò anh ba ngày sau lại tới, không cần thông qua người tiến cử nữa. Đây là chuyện tốt, nhưng Silla vẫn cứ ủ rũ, anh kéo lê bước chân, ủ rũ không còn sức sống mà mua chút bánh mì trắng, mỡ bò còn có một miếng thịt hun khói xa xỉ nhỏ. Rốt cục có thể cho "Em trai" ăn được một chút đồ tốt, cái ý nghĩ này đã giảm bớt cảm giác nhục nhã của anh biết bao nhiêu.

Bánh mì trắng mới nướng nở to, mùi hương bay khắp phòng, cắt ra, kèm theo pho mát vừa được cho vào lò nóng chảy, chất lỏng lấp lánh ấy dần hòa vào trong bánh mì. Nhưng mà môi mỏng của Đạo Văn đóng chặt, đối với bánh mì trắng đang ở bên mép thờ ơ không động lòng, con ngươi màu xanh lam toàn bộ đang khóa chặt trên mặt của Silla. Xương gò má hơi ửng hồng, tròng mắt trắng có tơ máu, đuôi mắt vẫn còn chút đỏ chưa hết... Bởi vì làn da quá mẫn cảm, dấu vết Silla đã khóc thút thít chỉ có thể biến mất chầm chậm.

"Anh... Tại sao lại không ăn?" Khóe môi Silla làm ra vẻ mà nhếch lên, xấu hổ, chột dạ, rất giống một thê tử đáng thương đang cùng đường mà phải nói dối chồng mình.

Dấu hiệu nhỏ bé này khiến nội tâm của Đạo Văn nổi lên một chút ý tứ hàm xúc chua xót, đố kỵ, đau đớn không rõ, chúng nó ở trong ngực mà xông lên khắp trái phải, làm Đạo Văn thở không thông, ý đồ của hắn là muốn phá tan lớp sương mù khó hiểu này, bắt đầu tự hỏi, sau đó giải thích... Nhưng hắn thất bại. Như đất cát bị kẹt lại trong bánh răng cưa, vết thương cũ át chế não bộ của hắn hoạt động, đem hắn lẫn vào trong sự hỗn độn ngu si, hắn thậm chí còn khó có thể thể hiện biểu cảm. Bỗng nhiên, mặt nạ khô khan của Đạo Văn co quắp lại với tần suất quỷ dị, hắn tựa như đang liều mạng khẽ động các cơ trên khuôn mặt.

"Anh... Anh làm sao vậy?" Silla ngẩn ngơ.

Đạo Văn khó khăn nhăn mày, vì các cơ không hài hòa, đã nhăn đến mức quỷ dị, như một con quỷ không quen điều khiển mặt người. Tiếp đến, hắn giơ tay, chỉ chỉ vụng về vào viền mắt Silla đang ửng hồng, đồng tử vì kích động mà trợn to đến doạ người, đôi môi khó khăn phát ra tiếng nói.

"Kh...kh..." âm thanh phát ra từ cổ họng thô cứng quỷ dị.

Mơ hồ có thể nhận ra là từ "Khóc".

Lừa dối một người bị trí lực giảm sút cũng không khó, sau một chốc khi đã hết khiếp sợ, Silla nói dối anh khóc vì nhớ thầy và quê hương, Đạo Văn nhìn anh chằm chằm, quả thực như muốn dùng ánh mắt mà khoét hai cái lỗ trên mặt anh. Một lát sau, đứa ngốc đáng thương này đã tiếp nhận câu chuyện, tiếp tục dại ra, không còn phản ứng gì với thế giới bên ngoài nữa, chất phác mà nghiền ngẫm bánh mì trắng cùng thịt xông khói.

...

Silla cũng rất nhanh, ngày thứ hai anh đã mang Đạo Văn chuyển ra khỏi phố thị trường số 32, cái luyện ngục tràn ngập mùi cá tanh tưởi. Anh thuê được một gian nhà trọ nhỏ hẹp mà sạch sẽ, cũng mời tới dược sĩ trị liệu cho Đạo Văn. Vị dược sư này điều chế ra một loại thuốc chữa thương nghe đâu có thể chữa khỏi được bệnh ở trong não, tuy vậy thuốc này giá cả đắt đỏ, một bình nhỏ đã mất một đồng vàng. Không thể không nói, lọ thuốc đầy mùi gai mũi kia thật sự có tác dụng, Đạo Văn uống được mấy bình thì phản ứng với thế giới bên ngoài đã gia tăng: Hắn đã có thể nghiêng tai để nghe âm thanh, di chuyển tầm mắt để tránh ánh sáng quá mạnh, có thể tự thân cầm lấy bánh mì nhét vào miệng một cách vụng về, thỉnh thoảng còn có thể thốt ra được một vài từ đơn giản... Nếu tiếp tục như vậy, đầu của Đạo Văn có lẽ thật sự có cơ hội hồi phục.

Thuốc, đồ ăn dinh dưỡng, chỗ ở thoải mái, Silla tin tưởng những thứ này đều là điều kiện tất yếu để Đạo Văn khôi phục công năng não bộ, mà những điều này cần anh tiếp tục công việc ở phòng vẽ tranh kia.

Có thể sẽ nảy sinh thêm một vài vấn đề — nhưng đầu có thể khôi phục được thì có sao đâu?

Mấy ngày nay, bên trong cặp con ngươi màu xanh lam của Đạo Văn không chỉ còn là một khoảng trống bất biến rồi dại ra nữa, Silla thỉnh thoảng sẽ bắt lấy được một tia chớp mắt âm lãnh... Cùng vặn vẹo bạo ác vô cùng. Đó là ánh mắt ngày xưa Đạo Văn chắc chắn sẽ không bao giờ có.

Trước khi chuyển vào nhà trọ nhỏ này, Silla đã bỏ hoàn toàn gương cùng với tất cả đồ vật có thể phản quang, nhưng anh không có cách nào hạn chế được tay của Đạo Văn, Đạo Văn sờ được mặt trái của chính mình: Khô khốc, xấu xí, quái dị, đường nét thô bạo, vết bỏng xấu xí trên mặt trái của hắn đã biến thành như vậy.

Có lẽ Đạo Văn đã ý thức được bản thân bị hủy dung— mỗi khi cái ý nghĩ này lướt qua, trái tim Silla sẽ quặn đau đến run rẩy.

"Hô —" anh điều chỉnh lại hô hấp, nỗ lực tạm thời bình tĩnh lại, anh nên đi bệnh viện.

Hồi trước, tử tước dùng anh làm người mẫu để vẽ tranh sơn dầu được các lão gia của giới quý tộc trong vòng nhỏ tán dương, khách hàng của anh rốt cục cũng không dừng chỉ ở một vị tử tước nữa, còn có một vài vị nữa không cam lòng chỉ làm việc với những người mẫu bình thường. Bọn họ cũng không phải vị nào cũng xa hoa như tử tước, nhưng Silla vô cùng cần tiền để đắp cho cái động không đáy của vị dược sĩ kia, chỉ cần có kim tệ —— dù cho chỉ là một đồng —— anh cũng sẽ kiên trì. Huống hồ, cũng không phải họa sĩ nào cũng cần người mẫu lõa thể, có lúc Silla chỉ mặc bộ quần áo thô của anh ngồi cả buổi trưa, thì đã có kim tệ để lấy.

Silla cúi người đi giày, lưu loát buộc xong dây giày rối tung. Bỗng nhiên, Silla nhận ra được cái gì đó, sống lưng bỗng nhiên có một vật gì đó lạnh lẽo ẩm ướt leo lên, như một loại bò sát mềm mại, bản năng, anh giơ tay vỗ vỗ vào lưng. Cái vỗ này rơi vào khoảng không, Silla quay đầu lại, thấy Đạo Văn vẫn vậy mà mà ôm đầu gối dựa tường, đang ở phía sau không chớp mắt theo dõi anh, mặt không hề có cảm xúc. Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên tiêu tan, Silla kiểm tra mặt đất, một con trùng bé bằng ngón tay đang ở dưới đất kinh hoàng chạy trốn. Silla thở phào một cái, giẫm chết nó.

Vưu vật: Là một vật tuyệt phẩm, hiếm có, đặc biệt hơn cả những vật khác.