*Lý Gia Thành, Vương Tư Thông: mấy phú nhị đại nổi tiếng bên Trung.
Người phụ nữ mang thai sửng sốt một lúc, rồi bất chợt diễn xuất bùng nổ:
"Các ngươi còn nhỏ, không biết người phụ nữ này là hồ ly tinh! Trời ạ, rốt cuộc cô ta đã quyến rũ bao nhiêu người!!!"Bà ta cũng ý thức được có gì đó không đúng, giả vờ sảy thai, muốn chạy trốn, Triệu Thuần liền nắm chặt lấy cánh tay bà ta, cười lạnh: "Còn định chạy à?"
Người phụ nữ mang thai hét lên: "Đánh người! Có người đánh phụ nữ mang thai, cứu tôi, cứu tôi với.."
Các phụ huynh bên cạnh giật mình: “Sao các cậu lại bắt nạt phụ nữ mang thai như vậy? Học sinh trường nào? Có còn vương pháp hay không!"
Triệu Thuần không nhịn được: "Hồ ly tinh? Tôi thấy bà diễn hay đấy, làm diễn viên quần chúng thì phí quá, nên đi làm ảnh hậu thì hơn."Nói xong, con dao nhỏ trong tay cậu cắt một cái, chiếc váy rộng thùng thình của phụ nữ nhanh chóng bị cắt ra, Triệu Thuần đưa tay túm lấy, lôi ra một cái bụng giả đầy bông.
Cậu cười lạnh lôi ra càng nhiều bông hơn, bông vụn bay đầy trời, giống như tuyết rơi, rơi xuống trên mặt mũi sắc lạnh của cậu: "Bà nói tôi nghe xem? Phụ nữ mang thai nào mang cái bụng bông giả trong bụng? Ai sai khiến bà vu khống bạn tôi? Lại còn quyến rũ chồng bà, không biết xấu hổ à?"
Người phụ nữ mang thai giả mắt thấy bông bay tán loạn, rơi vào đường cùng, trong lúc hoảng loạn, bà ta lại thoáng cái nhìn thấy gì đó, vội vàng kêu lên: "Là cô ta, cô ta sai khiến!"
Mạnh Tĩnh Hàm theo bản năng tránh vào trong đám người.
Người phụ nữ hét lên: “Chính cô ta đưa tiền bảo tôi diễn vở kịch này ở cổng trường! Tôi không phải chủ mưu!"
Triệu Dư Chân chỉ vào Mạnh Tĩnh Hàm: "Là cô ta sao? Mạnh Tĩnh Hàm?"
Người phụ nữ cũng không biết người thuê bà ta tên gì, bởi vì tất cả đều là giao dịch qua điện thoại. Theo bản năng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là Mạnh gì gì đó, chính là cô ta!"
Triệu Dư Chân sải bước về phía trước, bắt Mạnh Tĩnh Hàm kéo lại.
"Xảy ra chuyện gì?"
Xe của thầy hiệu trưởng đúng lúc chạy ra liền nhìn thấy cảnh này.
Mạnh Tĩnh Hàm khóc lóc nói: "Không phải tôi, không phải tôi..."
Rất nhanh, thầy hiệu trưởng đã hiểu được sự tình từ đầu đến cuối, nhìn thấy phụ huynh học sinh xung quanh đang quay phim chụp ảnh, cảm thấy vô cùng mất mặt, tất cả thể diện của trường Tam Trung đều mất sạch! Cố ý hãm hại bạn học, muốn bạn học và nhà trường “nổi tiếng"khắp cả nước à? Thầy hiệu trưởng liền lập tức ghi lại tên lớp của Mạnh Tĩnh Hàm: "Ngày mai gọi phụ huynh của em đến trường một chuyến, trường Tam Trung chúng tôi không cần loại học sinh như em!"
Câu cuối cùng mà Triệu Thuần bỏ lại là: "Cô, còn cả bà nữa." Cậu chỉ vào Mạnh Tĩnh Hàm và "nữ diễn viên" mà cô ta tìm tới, mái tóc vàng kim lấp lánh trông rất chói mắt, buông lời tàn nhẫn: "Hai người cứ chờ nhận thư kiện từ luật sư của tôi đi.”
Có lẽ là vì chuyện trong nhà nên trong lòng khó chịu, cậu thậm chí còn nổi giận với những người qua đường vây xem: "Chỉ biết chụp chụp chụp! Làm sao? Định làm nhϊếp ảnh gia à?"Cậu cầm lấy điện thoại của Tả Uyên, quay lại toàn bộ khuôn mặt của quần chúng vây xem, vừa quay vừa lạnh lùng cảnh cáo: "Ai dám đăng ảnh lên mạng vu khống tôi hay bạn tôi, tôi đào 18 đời tổ tông người đó lên, kiện cho các người phá sản thì thôi!”
Hiệu trưởng trường Tam Trung vốn còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để ngăn những phụ huynh trung niên thích hóng hớt này đăng sự việc lên mạng, không ngờ tới học sinh bên trường trung học Dục Tài kia lại ra tay trước, trong nháy mắt giúp ông giải quyết vấn đề... Thậm chí ông còn quên giữ lại một đương sự khác là Triệu Dư Chân để nói chuyện...
Lúc ngồi lên xe, Triệu Thuần hung hăng đóng cửa xe một cái “đùng"khiến tài xế nhà họ Tả run rẩy một chút.
Đang lúc tài xế thở phào nhẹ nhõm, thì Triệu Thuần lại xuống xe, ngồi lên ghế lái phụ, lúc đóng cửa toàn bộ xe đều lắc lư vài cái.
Tài xế tức giận nhưng không dám nói, không thể chọc vào “tiểu tổ tông"này.
Triệu Thuần hạ cửa sổ xuống, liếc xéo Triệu Dư Chân đang đeo cặp sách đứng ở bên ngoài: "Đứng đần ra đấy à?! Lên xe nhanh lên, muốn người ta vây xem chắc?"