Triệu Dư Chân thở ra một hơi: "Hoắc tiên sinh, tôi là cùng đường bí lối nên mới gọi điện thoại cho anh, nếu như có thể, tôi muốn nhờ anh giúp tôi liên lạc với anh trai Triệu Tấn Thành của tôi một chút. Bởi vì trước kia tôi và anh chưa từng gặp mặt, giữa hai người chúng ta tuy nói là có hôn ước, nhưng cũng chỉ là nghe qua tên của đối phương, không có bất kỳ liên quan gì.”
"Cho dù tôi chứng minh thân phận của mình với anh thì anh cũng không có cách nào xác thực."Trước mắt cô đang ở thế yếu, nhưng cách nói chuyện vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hoắc Tiêu từ trước đến giờ chưa từng tin loại chuyện này, nhưng giờ phút này lại không khỏi có chút tin tưởng. Anh dừng một chút, nhìn cô nói: "Đương nhiên sau này tôi sẽ xác nhận lại với Triệu tổng, bây giờ cô nói một chút về chuyện của mình đi."
"Hoắc tiên sinh, anh chắc hẳn đã biết, giữa tháng 8 tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của tôi, tôi thuê khách sạn trên đảo Bora, có rất nhiều người tới, rất nhiều người thậm chí tôi cũng không biết."
Hoắc Tiêu không cắt ngang cô, cũng không lộ ra vẻ mặt không tin, nghe rất nghiêm túc.
"Bữa tiệc tối hôm đó là trên du thuyền, tôi đã uống một ít rượu vang và ăn bánh ngọt, không biết có bị hạ thuốc hay không. Khi mọi nhảy múa trên sàn nhảy trung tâm, tôi một mình đi đến boong tàu để hít thở, sau đó thì bị rơi xuống, tôi không thể nhớ là do tôi không cẩn thận hay là có người cố ý đẩy tôi.”
Bởi vì lúc đó không biết đã ăn phải cái gì mà thần trí không rõ ràng.
Cô nói rất chi tiết: "Lúc sống lại là ngày 2 tháng 10, tôi tỉnh lại trong một tiệm phẫu thuật thẩm mỹ, nguyên chủ Triệu Dư Chân có lẽ là đã chết trên bàn mổ, cho nên tôi mới có thể sống trong cơ thể này. Nghe có vẻ... không thể tin được, nhưng tất cả đều là sự thật."
"Anh có thể điều tra được, tôi cùng Triệu Dư Chân là hoàn toàn khác nhau. Tôi tốt nghiệp đại học Cambridge, còn cô ấy chỉ là một học sinh trung học bình thường."
Hoắc Tiêu gật gật đầu, Triệu Dư Chân tiếp tục nói, kể chuyện của cô từ khi sinh ra, cho đến lúc đi học: "Lần đầu tiên tôi yêu đương là năm mười bốn tuổi, anh ấy tên là... Cohen hay Colin gì đó, tôi không nhớ rõ, là con trai của thành viên quốc hội, bởi vì chúng tôi chỉ hẹn hò không đến một tuần, cho nên chỉ có mấy anh trai tôi biết chuyện này, anh ba tôi còn đi đánh anh ấy một trận..."
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Hoắc Tiêu: "Anh không ngại tôi nói những lời này chứ?"
Hoắc Tiêu nói không ngại: "Mặc dù chúng ta từng là quan hệ vợ-chồng chưa cưới, nhưng yêu đương và hôn nhân khác nhau, yêu đương là tự do. "Anh sớm đã có ý từ hôn, nhưng xuất phát từ phong độ, nghĩ nên để nhà gái tự mình từ hôn thì tốt hơn, bằng không nói ra cũng không dễ nghe, không nghĩ tới Triệu Dư Chân vẫn luôn trốn tránh mình, chạy loạn khắp thế giới.
Triệu Dư Chân đồng ý với lời của anh, nói tiếp: "Khi tôi còn nhỏ, tôi đã được học rất nhiều thứ, giáo viên dạy múa ba lê của tôi là người Nga, tên là Lyudmila, cô ấy bây giờ là giám đốc nghệ thuật của Nhà hát Múa ba lê Moscow, giáo viên piano của tôi là ..."
"Tôi còn nuôi thú cưng, thú cưng đầu tiên là..."
Một vài chỗ rất chi tiết, tất cả cô đều có thể nói ra, tuy Hoắc Tiêu cũng không hiểu Triệu Dư Chân trước kia, nhưng lúc này cũng từ hai phần tin tưởng, biến thành năm phần.
Có lẽ, trên thế giới thật sự tồn tại loại chuyện thần kỳ như vậy.
Đồng hồ từ năm giờ đến sáu giờ hơn, Hoắc Tiêu nhìn đồng hồ nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải tan làm."
Triệu Dư Chân cũng nói: "Buổi tối tôi còn có tiết tự học, bây giờ đi chắc là vẫn kịp."
Hoắc Tiêu đứng lên, cài nút âu phục: "Mong là không làm chậm trễ việc học của cô, tôi đưa cô đến trường.”
Lần này Triệu Dư Chân không cự tuyệt, ở trên xe, hai người ăn ý không có nói chuyện trong văn phòng, Triệu Dư Chân nhắc đến chuyện vòng cổ, lại một lần nữa xin lỗi anh, Hoắc Tiêu tùy ý nói: "Nếu lời cô nói đều là thật, đó vốn là đồ tặng cho cô, là đồ của cô, cô đương nhiên có thể tùy ý xử trí."