Chỉnh sửa một hồi, tay Triệu Dư Chân đều đã run rẩy, cuối cùng vẫn không có gửi tin nhắn đi.
Cô bấm nút gọi.
Sau vài tiếng “tút”, điện thoại được kết nối.
"Alo?"Giọng nam trầm thấp từ trong điện thoại truyền ra.
"Hoắc tiên sinh, tôi là... Triệu Dư Chân."
"Tôi biết có thể anh nghĩ rằng tôi đã chết. Vào tháng 8, tôi không may rơi xuống biển tại một bữa tiệc sinh nhật, nhưng sau đó tôi đã sống lại vào tháng 10.
Chuyện này nói ra anh có thể sẽ không tin, tôi đã mượn xác hoàn hồn đến trên người một cô gái tên là Triệu Dư Chân."
Hoắc Tiêu ở đầu dây bên kia không nói gì, nghe được chuyện như vậy, nhưng dường như anh không cảm thấy khó tin, chỉ giữ im lặng để Triệu Dư Chân tiếp tục nói.
“Hoắc tiên sinh, tôi gọi cho anh là bởi vì cháu trai Triệu Thuần của tôi hiện tại có thể đang gặp nguy hiểm, tôi không thể nhờ ai khác, cũng không có cách nào, mong anh có thể giúp tôi tìm thằng bé, đồng thời liên lạc với anh cả Triệu Tấn Thành của tôi.”
Cô một hơi nói xong, đầu dây bên kia mới truyền đến giọng nói bình tĩnh của Hoắc Tiêu: "Chuyện của Triệu Thuần, tôi có thể giúp cô tìm cậu ấy, nhưng chuyện của cô.... Cô cần phải đưa ra bằng chứng.”
Triệu Dư Chân nghe thấy anh nói sẽ giúp mình tìm Triệu Thuần thì liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Triệu Thuần không sao, cái gì cũng được. Cô chân thành nói: "Cám ơn anh, Hoắc tiên sinh. Thân phận của tôi, tôi có thể chứng minh với anh, số điện thoại của anh là tôi tìm thấy trong hộp trang sức vòng cổ ngọc trai năm ngoái anh tặng tôi, lúc đó tôi nhận được quà của anh, nhưng không mở ra, nếu lúc đó tôi mở ra..."Có lẽ năm ngoái cô đã đàm phán xong chuyện hủy hôn với Hoắc Tiêu.
"Việc đấu giá vòng cổ là tôi không đúng, nhà đấu giá vẫn chưa liên lạc với tôi, tôi sẽ lập tức liên hệ với bọn họ thông báo tôi không bán nữa, trả lại vòng cổ cho anh, chi phí phát sinh ở giữa tôi sẽ chịu."Đối với chuyện này, Tân Tiểu thật sự là vô cùng xấu hổ, nếu như vòng cổ là do cô mua thì thôi, nhưng đó lại là đồ Hoắc Tiêu tặng. Cả đời này cô không nghĩ mình lại làm ra chuyện như vậy.
Hoắc Tiêu nói: "Chuyện này chúng ta sẽ nói sau, lát nữa tôi còn có cuộc họp, năm giờ chiều nay cô đến công ty《Life Precision》*, trợ lý của tôi đón cô ở đại sảnh."
*bản gốc là 生命精密工业 : công ty “cuộc sống tinh tế”, nhưng mà để vậy nghe không hay lắm nên để tên Tiếng Anh nhé
Ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Triệu Dư Chân và sợi dây chuyền trên cổ cô thì đã có chút hoài nghi, sau đó điều tra thì phát hiện cô xuất thân nghèo khó nhưng lại ở trong khu biệt thự vô cùng đắt đỏ.
Cho nên Hoắc Tiêu còn đi kiểm tra căn nhà cô ở, rất nhanh phát hiện, chủ căn nhà kia thế mà lại là vị hôn thê cũ đã chết của anh – Triệu Dư Chân.
Lần tiếp xúc thứ hai, Triệu Dư Chân hành sự thần bí càng làm cho anh chú ý, cách nói chuyện cùng phong thái của cô, không giống kiểu nữ sinh có xuất thân nghèo khó, ngược lại giống như một thiên kim đại tiểu thư được giáo dục rất tốt.
Không ngờ rằng cô ấy sẽ gọi cho anh.
Đối với lời nói của cô, Hoắc Tiêu chỉ tin hai phần.
Triệu Dư Chân nhìn đồng hồ, đã qua giờ trưa. Cô bận rộn từ sớm đến bây giờ, khắp nơi tìm tung tích Triệu Thuần nên cũng chưa ăn cơm. Cô liền tìm một chỗ ăn cơm trưa, thuận tiện liên lạc với Tả Uyên, hỏi cậu chuyện của Triệu Thuần.
Nhưng Tả Uyên cũng bảo là không liên lạc được với Triệu Thuần, thậm chí còn nghi ngờ Triệu Dư Chân liệu có phải là thích Triệu Thuần rồi hay không.
"Không phải như cậu nghĩ đâu."Triệu Dư Chân bất đắc dĩ giải thích, cô lo lắng cho Triệu Thuần, nhưng không có cách nào giải thích quan hệ của bọn họ cho người khác: "Có chỗ nào mà cậu ấy hay đến không?"
Tả Uyên nói mấy cái tên quán bar, lại nói: "Bình thường Thuần ca anh ấy còn hay trốn học đi chùa..."
Triệu Dư Chân rất bất ngờ: "Chùa? Cậu ấy đến đó làm gì?"Chẳng lẽ nó muốn đi tu để chọc tức chị dâu?
"Tôi cũng không biết nữa, chắc là thắp hương bái Phật?"Tả Uyên đối với chuyện này cũng rất mờ mịt.