Cô không rõ thân thế của nguyên chủ nhưng vừa rồi Triệu Dư Chân cô nhìn thời gian trên điện thoại di động của Mạnh Tĩnh Hàm biết được hiện tại là ngày 2 tháng 10, ngày thứ hai của kỳ nghỉ Quốc Khánh, cách bữa tiệc sinh nhật tổ chức trên du thuyền của cô hơn một tháng.
Trên xe buýt về nhà, Triệu Dư Chân nhìn thấy một số kiến trúc mang tính biểu tượng đoán rằng nơi này là thủ đô.
Nhà Mạnh Tĩnh Hàm và nhà nguyên chủ ở gần nhau, đưa cô đến cửa tiểu khu nhưng khi cô ta ngửi thấy mùi rác bốc lên trong tiểu khu vẫn không thể chịu nổi mà lui về phía sau hai bước, nói: "Chuyện chi phí phẫu thuật cậu không cần lo lắng, chuyện này cậu nhất định không được nhắc đến trước mặt người nhà, đừng để cho bất kỳ kẻ nào biết! Mình sẽ nghĩ cách giúp cậu, có chuyện gì thì gọi cho mình, mình đi trước, cậu vào nhà đi.”
"Được." Triệu Dư Chân nhìn Mạnh Tĩnh Hàm một cái, chút tâm kế này của cô gái nhỏ ở trong mắt cô còn không đáng nhắc đến.
Tiểu khu đã cũ kỹ xuống cấp, người sinh sống ở đây đa phần là người già, không có nhiều chỗ đậu xe ô tô, nhiều nhất là các loại xe điện và xe đạp, thậm chí trong tiểu khu còn có cửa hàng sửa xe điện, mấy ông già ngồi dưới gốc cây lớn chơi mạt chược, bên cạnh là mương nước hôi thối cùng đống rác.
Triệu Dư Chân không thể tin vào mắt mình, sao lại có chỗ rác rưởi chất thành núi cũng không ai quản như vậy.
Trong tiểu khu có mấy chục tòa nhà, Mạnh Tĩnh Hàm đưa cô đến bên dưới một tòa nhà rồi rời đi, mà căn bản Triệu Dư Chân không biết nguyên chủ Tân Tiểu Chân sống ở đâu, không có trí nhớ của nguyên chủ nên cô chỉ có thể tìm một cái ghế dài lót tờ giấy ngồi xuống trước. Bên cạnh siêu thị có bốt điện thoại công cộng nhưng cô lại không nhớ rõ số điện thoại của bốn anh trai trong nhà, điện thoại di động mà nguyên chủ có không chỉ hết pin mà trong đó cũng không có nền tảng mạng xã hội nào có thể đăng nhập được.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được loại cảm giác một thân một mình này, Triệu Dư Chân ngửa đầu nhìn lá cây bị gió thổi xào xạc, trong lòng không biết phải làm thế nào, nửa muốn về nhà nửa không muốn về nhà, chủ yếu là trong nhà ép hôn, vị hôn phu theo đuổi cô quá mãnh liệt mà Triệu Dư Chân cô cũng không thích anh ta, thậm chí còn chưa từng gặp anh ta.
“Tân Tiểu Chân!” Một quả bóng đá lăn đến bên cạnh cô, một cậu bé mang một đôi giày mới chạy đến, đặt chân lên quả bóng đá của mình, nhìn cô với vẻ mặt giận dữ: "Chị đã đồng ý mua giày mới cho tôi. Vậy tại sao chị lại không mua?”
Triệu Dư Chân ngẩng đầu, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh giống như là một đoạn ký ức. Cô lắc lắc đầu, ngước mắt đánh giá cậu bé tầm mười bốn mười lăm tuổi này, dáng người hơi mập, cao 1m7, quần áo có chút bẩn.
Tăng Tử Y cúi đầu trừng mắt nhìn cô chị gái cùng mẹ khác cha của mình: "Hôm qua tôi giúp chị nói dối ba tôi, kết quả chuyện chị đồng ý với tôi lại không làm được! Chị có tin bây giờ tôi đi nói với ba không…?"
Triệu Dư Chân khó hiểu nhìn cậu bé, đứa trẻ này là em trai của nguyên chủ?
Cổ họng cô khó chịu không thể nói, thiếu niên thấy cô không có phản ứng, vẻ mặt càng khó coi: "Chị không tin đúng không? Được rồi, tôi sẽ cho chị thấy kết cục của việc đắc tội với tôi!”
Tăng Tử Y chạy về nhà, vài phút sau thằng nhóc vui sướиɠ chạy đến trước mặt cô: "Ba bảo chị cút về nhà. ”
Lúc này Triệu Dư Chân đã đoán được quan hệ giữa gia đình và nguyên chủ nhất định rất tệ, cô suy nghĩ một chút rồi bám theo Tăng Tử Y, dù sao hiện tại cô cũng không phải là nguyên chủ.
Chỉ là Triệu Dư Chân thật sự không ngờ được gia đình nguyên chủ lại tệ đến mức này, cô còn đang đoán nhà nguyên chủ ở tòa nhà nào, chỉ là đoán thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nhà bọn họ cũng không thể gọi là nhà, mà là ở dưới đáy tòa nhà dân cư, cách cầu thang hơn mười mét chính là nhà của nguyên chủ.
Ngôi nhà nhỏ đến mức phòng bếp phải nằm ở bên ngoài. Người phụ nữ đang xào rau trên bếp gas ở bên ngoài, hương thơm nức mũi - đoán chừng tay nghề của người này rất tốt.
Người phụ nữ đầu tóc rối bời, trên khuôn mặt dính đầy dầu mỡ mơ hồ có thể nhìn ra vẻ xinh đẹp khi còn trẻ, Triệu Dư Chân cũng đã đoán được thân phận của người phụ nữ này… bà ấy chắc hẳn là mẹ của nguyên chủ Tân Tiểu Chân.
Vừa bước vào cửa đã thấy một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ chân đi tông lào, râu ria xồm xoàng đang uống rượu. Triệu Dư Chân nhìn thấy ông ta liền cảm nhận được một cỗ tức giận dâng lên, cơn tức giận này xuất phát từ bản năng thân thể uất ức trong ngực của nguyên chủ.
Mà người đàn ông vừa nhìn thấy cô đã cởi dép ném qua, Triệu Dư Chân nghiêng người né tránh, người đàn ông nói: "Cánh mày cứng cáp rồi nên muốn tạo phản có phải hay không? Vừa dám nói dối lại còn dám uy hϊếp em trai mày! Ha! Không giúp mày nói dối mày liền không dạy kèm cho em trai mình đúng không. Mẹ kiếp, tao cho mày học hành, cho mày cơm ăn áo mặc, mày báo đáp tao như vậy sao!” Trong chốc lát, người đàn ông đứng lên đi lên phía trước vài bước, giơ tay lên muốn đánh cô.