Chương 30: Không sao rồi

"Không bị thương, chỉ là bị kinh sợ, hiện tại đã đưa đến bệnh viện, cô không cần lo lắng."

Nghe vậy Triêu Dư Chân càng kích động: "Bị kinh sợ? Có phải cô ấy..."

"Không có, chỉ là sợ hãi." Hoắc Tiêu nói ngắn gọn, nghiêng đầu đi, nhìn gương mặt tái nhợt của Triêu Dư Chân lộ ra đỏ bừng, nghĩ đến trên người cô toàn là nước, Hoắc Tiêu nói: "Bạn của cô đã không sao, cô có thể về nhà thay quần áo trước, nhà cô ở đâu?”

"Không cần không cần, tôi đi bệnh viện thăm cô ấy trước, cảm ơn anh." Ở trong xe ấm áp, cô cảm thấy mình về nhà tắm rửa một lần nữa sẽ không thành vấn đề, sẽ không sinh bệnh, so sánh ra, Lâm Tư Miểu bị kinh sợ vẫn quan trọng hơn một chút.

"Không cần khách khí." Hoắc Tiêu không nói nhiều, anh vốn không phải người nhiều lời, lời hôm nay nói đã vượt quá cho phép rồi.

Lúc đến bệnh viện đã là đêm khuya, lúc nhìn thấy Lâm Tư Miểu, cô ấy vẫn còn đang run rẩy, một mình lẻ loi.

Lâm Tư Miểu vừa nhìn thấy Triệu Dư Chân, liền ôm lấy cô, nước mắt rơi xuống, nức nở nói: "Tiểu Chân, tớ sợ lắm, tớ gọi điện thoại cho cậu nhưng gọi thế nào cũng không liên lạc được. Tớ không biết phải làm sao nữa... ”

"Được rồi được rồi, không sao đâu." Triêu Dư Chân vuốt ve lưng cô, ôn hòa nói: "Điện thoại của tớ không cẩn thận rơi xuống nước, tớ đành phải mau chóng chạy tới, đã xảy ra chuyện gì, cậu có báo cảnh sát không?”

Hàm răng Lâm Tư Miểu vẫn còn run rẩy: "Có một vị khách thuê phòng... bảo tớ ngồi xuống chơi đánh bài với ông ta, nói tiền thắng thì thuộc về tớ, thua thì bắt tớ, tớ..." Bộ dạng Lâm Tư Miểu khó có thể mở miệng.

Triêu Dư Chân vừa nghe liền hiểu: "Cậu thua sao? ”

"Tớ nói tớ không muốn chơi, tớ sợ, nhưng họ ép tớ, trưởng ca cũng mắng tớ, tớ buộc phải đi, tớ sợ lắm rồi tớ gọi cho cậu. Cuối cùng tớ đánh thắ thắng nhưng họ vẫn không để cho tớ đi.”

Chuyện sau đó, Lâm Tư Miểu không cần nói Triêu Dư Chân cũng có thể nghĩ đến. Nếu không phải mình cầu cứu, vừa vặn gặp được người tốt, sợ là đời này Lâm Tư Miểu bị hủy hoại rồi.

Triêu Dư Chân hỏi: "Cậu có ghi âm không?”

"Không có... Bọn tớ không được phép mang theo điện thoại di động tại nơi làm việc, tớ chỉ có thể bí mật gọi cho cậu. "Lâm Tư Miểu khóc khiến mặt mũi cũng nhem nhuốc hết, cô ấy thậm chí không dám gọi điện thoại cho mẹ, sợ mẹ lo lắng, sau đó cô ấy bị những người đó đưa đến bệnh viện, hơn nữa đối phương còn liên tục xin lỗi cô ấy, thậm chí còn cho cô ấy một tấm thẻ, nói là bồi thường.

Lâm Tư Miểu càng sợ hãi, không dám cầm, để cho bọn họ tránh xa mình một chút.

Triêu Dư Chân sờ sờ tóc cô: "Đồ ngốc này, may mà cậu không bị thương. Chuyện này cậu không cần xen vào, cũng không cần đến câu lạc bộ kia nữa, nếu bọn họ bồi thường tiền cho cậu, cậu cứ cầm đi.”

Lâm Tư Miểu không quyền không thế, muốn lật đổ câu lạc bộ Bán Nguyệt là không có khả năng, mình bây giờ cũng là một người nghèo càng không có khả năng đối phó con quái vật khổng lồ Bán Nguyệt, Lâm Tư Miểu gặp phải chuyện như vậy, đối phương nhất định muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hơn nữa có vị kia ra mặt, câu lạc bộ khẳng định sẽ chịu đủ.

"Tớ có thể nhận tiền bồi thường của họ sao?"

"Đúng, nhận lấy, như vậy bọn họ mới có thể yên tâm, mới không tìm ngươi gây phiền toái." Nếu Lâm Tư Miểu không chịu nhận tiền, đối phương ngược lại sẽ sợ cô ấy làm ra chuyện gì, ví dụ như phơi bày, cho nên sẽ tìm mọi biện pháp bịt miệng cô ấy.

Lâm Tư Miểu không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì được, những người thấp cổ bé họng như họ là vậy, đối mặt với quái vật khổng lồ, rất nhiều lúc chỉ có thể thỏa hiệp, nghĩ đến ba mình còn đang bị bệnh, cô ấy nghẹn ngào nói: "Tớ biết rồi.”