Triệu Dư Chân đã sớm cảm thấy nơi đó không đứng đắn, cũng nhắc nhở Lâm Tư Miểu, mà không ngờ vẫn xảy ra chuyện, cô cũng không để ý điện thoại di động nữa, cởi giày cao gót ra xách trong tay chạy ra ngoài.
Cô tìm được xe của Chu Kỳ nhưng tài xế lại không ở trên xe, không biết đã đi đâu, hơn nữa dùng sức kéo cửa xe cũng không mở được, cửa xe đã khóa chặt.
Triệu Dư Chân đành phải trở về túm lấy một người gác cửa: "Giúp tôi báo cảnh sát! Mau giúp tôi báo cảnh sát!"
Người gác cửa: "Đừng vội. Cô nói từ từ thôi... "
"Báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Bạn tôi ở câu lạc bộ Bán Nguyệt, cô ấy có thể đang gặp nguy hiểm!"
"Câu lạc bộ nào?"
Triệu Dư Chân hết kiên nhẫn, mặc kệ hình tượng mà thét lên: "Câu lạc bộ Bán Nguyệt!!!"
Người gác cổng: "Được rồi tên của cô là..."
"Cô ấy tên là Lâm Tư Miểu! Anh đừng hỏi nhiều như vậy!"
Triệu Dư Chân không biết báo cảnh sát có tác dụng hay không bởi vì cô không biết Lâm Tư Miểu đã xảy ra chuyện gì, cảnh sát có thể quản hay không, cô đứng chân trần trên mặt đất, trong đầu không còn ý nghĩ gì nữa mà liều lĩnh chạy ra ngoài theo đường đến.
Dãy biệt thự giữa sườn núi yên tĩnh, thân thể này vốn thiếu rèn luyện, chạy 200m đã thở hồng hộc.
Cô quấn chặt khăn tắm, gió lạnh cuối thu thổi vào khiến Triệu Dư Chân run rẩy, lần đầu tiên cô cảm giác mình rất vô dụng. Nếu đổi lại là trước kia gặp phải loại chuyện này, chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết, cô ảo não lại áy náy, sợ bởi vì mình xử lý không kịp thời mà để Lâm Tư Miểu ra chuyện.
Bỗng nhiên ở phía xa có đèn xe sáng lên, ánh sáng kia chói đến mức khiến người ta không mở mắt ra được, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt cô. Người lái xe mở cửa sổ hỏi: “Thưa cô, cô có cần giúp đỡ gì không?’’
“Đúng vậy tôi cần, có thể giúp tôi gọi cảnh sát không?"
Giọng nói của cô khàn khàn, người đàn ông ngồi phía sau xuyên qua cửa sổ thoáng cái đã nhìn rõ cô gái trước mặt, cả người cô ướt đẫm, mấy sợi tóc dính vào hai gò má, tay dùng khăn tắm quấn chặt lấy mình, là người lần trước khi đến bệnh viện thăm Tả Uyên còn té ngã trước mặt mình. Cô vẫn chật vật như vậy, đôi mắt rõ ràng hiện lên hốt hoảng bất lực giống như một giây sau sẽ rơi nước mắt.
Lái xe nói: "Hoắc thiếu, cô gái này nói rằng bạn của cô ấy làm việc trong câu lạc bộ Bán Nguyệt đang gặp nguy hiểm, nhưng điện thoại di động của cô ấy bị mất rồi."
"Gọi điện thoại cho Lâm tổng của Bán Nguyệt, bạn cô ấy tên là gì?"
Triệu Dư Chân nghe giọng nói của người đàn ông bên trong giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng: "Lâm Tư Miểu! Cô ấy tên là Lâm Tư Miểu!"
Người đàn ông mở cửa xe từ bên trong, trầm giọng nói: "Tôi sẽ đưa cô đến Bán Nguyệt, lên xe đi.""
Trên con đường tối tăm không có đèn đường, Triệu Dư Chân chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của người đàn ông, cô hơi do dự không dám lên xe người lạ càng đừng nói đến bộ dáng của cô bây giờ.
Khi cô đang do dự Hoắc Tiêu bỗng nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ cô, thiết kế rất bình thường, một mặt dây chuyền ngọc trai màu trắng ở giữa xương quai xanh trắng mịn nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng.
Ánh mắt của anh dừng trên sợi dây chuyền kia, nhưng rất nhanh lại dời đi, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ là hành vi rất bất lịch sự: "Cô chắc là bạn của Tả Uyên? Tôi là cậu nuôi của nó, không phải người xấu, cô mau lên xe đi.”
Triêu Dư Chân lên xe.
Ngồi ở ghế trước, tài xế gọi điện cho tổng giám đốc câu lạc bộ Bán Nguyệt.
Sau khi kết nối liền đưa điện thoại cho Hoắc Tiêu.
Lâm tổng ở đầu dây bên kia cười ha ha: "Hoắc thiếu, sao ngài lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi thế?" Phía sau câu lạc bộ Bán Nguyệt rất phức tạp, ở địa phương phồn hoa nhất thủ đô, sừng sững nhiều năm không ngã.