Gửi tin xong, Triệu Dư Chân liền hối hận, họa từ mà miệng ra.
Lúc này Chu Kỳ xấu hổ xin lỗi, vừa nghe bọn họ có quan hệ họ hàng, thậm chí còn quyết định muốn làm bạn với Triệu Dư Chân: "Đúng rồi, Tiểu Chân, thứ bảy cậu có muốn đi dự tiệc không? ”
"Tiệc gì thế?"
"Tả Uyên đó! Cậu không biết sao, cậu ta là tiểu thiếu gia của tập đoàn Hương Giang Hằng Đức, nhà đấu giá quốc tế Hằng Đức chính là của họ.”
Bây giờ, Triệu Dư Chân mới nhớ tới chuyện này, lúc trước Tả Uyên hỏi, cô bảo mình không có thời gian, Tả Uyên liền nói: "Tận cuối tháng cơ, thời gian còn sớm, cậu cứ từ từ suy nghĩ, tôi rất mong cậu đến đó.”
Lên mạng tìm kiếm, ngày đó nhà đấu giá cô đi là nơi khác, nhà đấu giá Hằng Đức càng lớn hơn, tiêu chuẩn tổng thể đứng thứ sáu trên thế giới, nhưng yêu cầu cũng giống nhau, không có thẻ VIP ngay cả bán đồ cũng khó.
Triệu Dư Chân mở hộp châu báu lấy sợi dây chuyền ra.
Tiệm cầm đồ châu báu đều không biết nhìn hàng, nhà đấu giá sẽ không đến nỗi không biết nhìn phải không?
Vì thế, cô liền trả lời Chu Kỳ rằng mình sẽ đi, tiếp theo nhắn tin cho Tả Uyên thông báo một tiếng.
Chu Kỳ hẹn cô cùng đi làm tóc, Triệu Dư Chân đồng ý. Cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi, bản chất ngược lại không xấu, tâm tư gì cũng hiện hết lên trên mặt, Triệu Dư Chân không thể nảy sinh chán ghét đối với kiểu nữ sinh này.
Tắm rửa xong, cô lại ngồi trong thư phòng học bài một lát. Bình thường Lâm Tư Miểu sẽ dạy đề toán cho cô, vấn đề không lớn, chủ yếu khó khăn của cô chính là ngữ văn và văn tống, mấy thứ này từ nhỏ Triệu Dư Chân đã ít tiếp xúc, hơn nữa phương thức tư duy không giống nhau, phương hướng cô trả lời đề chủ quan luôn không đúng, bởi vì sắp thi, cho nên phải nhanh chóng học thuộc lòng.
Chiều thứ bảy vừa tan học, Chu Kỳ liền tìm được Triệu Dư Chân, kéo cô cùng đi làm tóc: "Chúng ta sáu giờ làm xong, bảy giờ đến, thời gian không sai biệt lắm. Nhân tiện, cậu có mang theo quần áo không? ”
"Có mang theo." Cô lấy ra một chiếc váy cao cấp từ túi của mình.
Váy được thiết kế riêng theo vóc dáng trước đây của cô, chỉ có một chiếc trên toàn thế giới, không có chiếc thứ hai. Kiếp trước cô cao hơn đời này vài cm, nhưng dáng người không bằng Tân Tiểu Chân trước lồi sau vểnh.
Kết quả đại khái là do xương nhỏ, sau khi thử mặc phát hiện lớn nhỏ không sai biệt lắm, ngược lại càng trông xinh đẹp.
Váy có màu nâu nhạt, làn váy trang trí hai lớp vải mỏng xếp ly dài đến giữa bắp chân cô, cổ áo hình chữ V, tay áo dài thiết kế kiểu tay áo kèn, vừa vặn tôn lên vóc dáng mảnh khảnh xinh đẹp của cô. Những chi tiết này, tất cả đều được may thủ công bởi các nhà thiết kế, chỉ có một trên toàn thế giới.
Quả nhiên Chu Kỳ bị quần áo của cô làm cho kinh ngạc, đồng thời liếc nhìn vòng cổ trân châu trên cổ cô nhưng mà cô ấy cũng không hiểu châu báu, liền hỏi: "Váy thương hiệu nào đấy? Đẹp quá.”
"Không có thương hiệu, thợ may trong nhà làm."
Chu Kỳ nghĩ thầm, "thợ may" này, sợ không phải là người bình thường?
Quần áo trông thế nào, có đắt tiền hay không, cô ấy chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra … có thể thấy được Triệu Dư Chân thật sự có quan hệ họ hàng thân thích với Triệu Thuần.
Nhà Chu Kỳ thuộc dạng nhà giàu mới nổi, trước đây trong nhà muốn đưa cô đến Dục Tài học, nhưng khi trường này phỏng vấn, đã đến hỏi: "Cha mẹ cậu làm công việc gì?”
Ba Chu Kỳ là một doanh nhân trẻ xuất thân nông dân, bị ngưỡng cửa cao của Dục Tài chắn ở bên ngoài.
Cô ấy lớn lên xinh đẹp, người trong nhà đều ngóng trông cô có thể gả vào nhà giàu làm phu nhân, sau khi hỏi thăm liền đưa cô đến học cạnh trường Dục Tài.
Ngồi ở ghế sau xe riêng của Chu Kỳ, lúc này Chu Kỳ mới nói: "Kỳ thật... Lúc Tả Uyên mời tôi đã là chuyện của tháng trước rồi, lúc đó tôi còn chưa chia tay với Triệu Thuần, bây giờ tôi đến cũng không biết có bị mọi người khinh thường hay không. ”