Chương 18: Lần đầu nói chuyện

May mà những chiếc xe này bị kẹt ở ngã tư đèn giao thông phía trước, xe taxi có thể theo sát phía sau, những thiếu niên phản nghịch mười mấy tuổi này không có bản lĩnh phản trinh sát, cũng không biết mình bị theo dõi.

Đi theo một đường, xe chạy hơn mười phút liền dừng lại, đích đến là công trường thi công.

Lúc xuống xe, Triệu Dư Chân nhìn lên, là công ty con của nhà mẹ Triệu Thuần.

Xem ra Triệu Thuần cũng không ngốc, đánh nhau ở địa bàn nhà mình, nếu như đánh thua liền để cho một đám công nhân lên tiếp viện, hơn nữa nếu như bị điều tra, ngay cả camera giám sát cũng không tra ra được. Chỉ là tại sao lại đánh nhau? Triệu Dư Chân nghĩ không ra, những đứa nhỏ này đều là học sinh trường quý tộc, cái gì cũng có, cái gì cũng không lo, vì tìm kí©h thí©ɧ sao?

Sợ Triệu Thuần xảy ra chuyện, Triệu Dư Chân trốn ở dưới một cái hố đang thi công, bởi vì dáng người nhỏ, cho nên sau khi ngồi xổm xuống hoàn toàn bị che lấp. Cô chú ý tới hai nhóm người ngang hàng, nhưng đám Triệu Thuần ít hơn một chút, đối phương lại trông không giống mười mấy tuổi, trên tay còn cầm ống thép, gạch đá.

Khắp nơi trên công trường đều là cốt thép, nhìn thật sự rất nguy hiểm, hai bên còn đang bận chửi rủa, thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà nhau.

Mắt thấy tình hình không ổn, trận khẩu chiến đang lên đà căng thẳng, Triệu Dư Chân không chút nghĩ ngợi, trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát.

Tốc độ làm việc của cảnh sát rất nhanh, dường như là hai bên vừa lao vào nhau thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên.

"Đệt! Đám rùa rụt cổ chúng mày dám báo cảnh sát! "Triệu Thuần một cước quật ngã một người, thân thủ cậu ta không tệ, xoay người một cái vừa nhanh vừa chuẩn đá nghiêng, vừa đạp bay đối thủ vừa tức giận mắng: "Bọn hèn!!!”

Nhóm đối diện cũng đang mắng: "Mẹ nó chúng mày báo cớm lại đổ cho bọn ông!”

Một tên có vẻ hiểu hét lên: "... Tao thấy không ai báo cảnh sát cả, không phải đến bắt chúng ta! Các anh em đừng sợ, tiếp tục đánh!”

Triệu Dư Chân ngồi xổm dưới hàng rào, chỉ cảm thấy mấy học sinh trung học ẩu đả sao lại náo loạn như tội phạm, hỗn loạn như vậy, lại còn đùn đẩy chửi nhau, cứ như trẻ trâu...

Còi báo động càng ngày càng gần, cuối cùng xe cảnh sát dừng lại, hai nhóm ẩu đả, tổng cộng có năm sáu mươi người, trong nháy mắt tản ra, nhưng đối diện có một tên côn đồ, nhìn chuẩn cơ hội ném một cục gạch hướng về phía Triệu Thuần.

“Thuần ca cẩn thận!!!” Tả Uyên xông tới, lại vừa vặn trúng viên gạch vốn nên nện lên người Triệu Thuần, nhưng hắn dường như không đau mà hô to: "Còn đánh cái gì! Cảnh sát đang đến, chạy đi!!! ”

Triệu Thuần cũng giật mình.

Đánh nhau thì đánh nhau, cậu ta có thể vào bệnh viện nhưng không thể vào đồn cảnh sát, nếu bị bắt thì ba cậu sẽ biết, chắc chắn cậu sẽ xong đời.

Triệu Thuần xoay người bỏ chạy, cậu thấy cảnh sát từ bên kia đến, liền nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại, chạy không được hai bước, lại phát hiện bên này cũng có cảnh sát, Triệu Thuần hoảng loạn, giống như một con ruồi không đầu chạy loạn, bỗng một bàn tay trắng như tuyết từ dưới đất vươn ra, một phen bắt lấy cổ chân cậu.

Triệu Thuần sởn tóc gáy, thoáng cái nghĩ đến những chuyện ma kinh dị trước kia… thi thể chết ở công trường!!!

Cả người Triệu Thuần cứng ngắc, tiếp theo liều mạng đạp chân, sắp khóc ra đến nơi, trong cổ họng kẹt lấy giọng nói sợ hãi: "Chú cảnh sát, cứu cháu!!”

"Đừng có kêu! Muốn bị bắt à? "Triệu Dư Chân dùng sức nắm lấy ống quần cậu, đầu cũng hơi chui ra ngoài một chút, cau mày thúc giục: "Mau vào trốn! ”

Triệu Thuần cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to tròn rõ ràng đang hung hăng trừng mình.

Đó là con người.

Là một cô gái.

Triệu Thuần thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp khom lưng nằm sấp vào trốn. Đây chỉ là một cái hố nhỏ, trốn một người cũng được, hai người thì có chút chật.