"Khách sạn kia." Lâm Tư Miểu chỉ chỉ khách sạn năm sao kia: "Hình như là của nhà cậu ta, nghe nói cậu ta hay dẫn con gái tới nơi này... làm chuyện ấy." Cô ấy hạ thấp giọng, dường như rất xấu hổ.
Triệu Dư Chân: "..." Mỗi một chữ cô đều nghe hiểu, sao ghép lại với nhau thì ngơ luôn rồi?
"Không thể nào." Triệu Dư Chân chém đinh chặt sắt nói.
"Sao lại không? Là thật đó!”
"Khách sạn là sản nghiệp của mẹ cậu ta, sao cậu ta dám? Hơn nữa thành tích của cậu ta tốt như vậy..." Cháu trai lớn Triệu Thuần nhà cô cũng không phải loại người này.
Triệu Thuần là con trai lớn của anh cả Triệu Tấn Thành, sau khi Triệu Tấn Thành ly hôn đã thỏa thuận với mẹ Triệu Thuần đứa nhỏ tạm thời đi theo mẹ.
Triệu Dư Chân và đứa cháu trai Triệu Thuần này không chênh lệch tuổi tác nhiều lắm, cho nên mối quan hệ giữa hai người càng giống như là chị em hơn. mỗi lần Triệu Thuần đến Mỹ gặp ba đều sẽ báo cáo thành tích: "Con lại giành được vị trí thứ nhất trong lớp. ”
Nhiều năm không gặp cũng không liên lạc. Nhưng Triệu Thuần là một đứa trẻ tốt vô cùng ưu tú làm cho Triệu Tấn Thành rất tự hào.
Năm ngoái, cô đến đây dự sinh nhật Triệu Thuần, hỏi Triệu Thuần: "Thuần Thuần nhà ta có bạn gái chưa thế? Có nhiều cô gái theo đuổi cháu lắm nha.”
Triệu Thuần ngượng ngùng nói: "Trong lòng cháu chỉ có việc học tập thôi. ”
Hỏi thằng bé có phải lại đứng nhất hay không, Triệu Thuần nói phải.
"Thành tích của Thuần Thuần tốt như vậy, sau này muốn học đại học nào? Muốn đến Cambridge không? Cô viết thư giới thiệu cho.”
"Ba bảo con đi Harvard, con không muốn đi."
Triệu Dư Chân nói: "Học tập cũng đừng quá sức, như vậy quá vất vả.”
Triệu Thuần nói không vất vả: "Mỗi ngày cháu cũng không học quá muộn đâu, đến 1 giờ sẽ đi ngủ. ”
Cho nên, đứa cháu trai ngoan ngoãn của cô trước giờ đều lừa gạt mọi người sao? Triệu Dư Chân khó tin hỏi: "Cậu ta không phải là người đứng đầu lớp à?”
Lâm Tư Miểu nở nụ cười: "Đứng đầu lớp? Triệu Thuần á? Ha ha, cậu nghe ai nói thế, cậu ta là học sinh đứng bét trường trung học Dục Tài đấy! ”
Đại khái Lâm Tư Miểu cũng nghe được không ít tin đồn về người tên Triệu Thuần này, Triệu Dư Chân được phổ cập kiến thức trên đường trở về trường học vẫn luôn khϊếp sợ không thôi.
"Không nghĩ tới Tiểu Chân lại không biết cậu ta, cậu ta nổi tiếng lắm đó.”
Tình bạn của con gái đến nhanh như vậy đấy, Triệu Dư Chân ăn cơm trưa chia đồ ăn của mình cho cô ấy cũng đã chiếm được cảm tình của Lâm Tư Miểu.
Triệu Dư Chân hỏi: "Cậu ta có thường xuyên đánh nhau không?”
"Thường xuyên, sân thể dục trường mình và sân chơi của trường họ ở cạnh nhau mà, chỉ cách có một bức tường, lúc trước cậu đi tập thể dục chưa từng nghe thông báo phát thanh của trường họ sao? Cậu ta đánh nhau cả ngày nhưng không biết vì lí do gì vẫn chưa bị đuổi học.”
"Cậu ta còn thường xuyên thay bạn gái?"
"Đúng vậy, tớ nghe nói học kỳ trước cậu ta đã chia tay 10 người nhưng mà các cô gái khác vẫn người trước kẻ sau nối tiếp nhau kéo đến, đúng là không hiểu các cô ấy thế nào nữa, chẳng lẽ là vì cậu ta đẹp trai sao?"
Triệu Dư Chân bất lực: "… Từ từ để tớ tiêu hóa đống tin tức này đã.”
Lâm Tư Miểu nghi ngờ nhìn cô một cái: "Cậu nhất định đừng có thích cậu ta đấy, tuy rằng bộ dạng cậu ta đẹp trai lại còn có tiền, nhưng cậu ta chính là một tên cặn bã xấu xa. ”
“......Tớ sẽ không thích cậu ta." Lúc đến cổng trường, cô mặc đồng phục lại sờ thấy có một cái túi bên trong có đồ vật gì đó, chắc là do La Tú Liên may thủ công, cô lấy ra nhìn thấy bên trong có 2000 tệ.
Mình nhờ luật sư nặc danh đưa cho bà ấy 5000 tệ, vậy mà bà ấy lại cho mình một nửa?
Đáy lòng Triệu Dư Chân rất phức tạp, cô vốn không thích kiểu phụ nữ có tính cách giống La Tú Liên, quá nhu nhược, ngay cả người thân nhất của mình cũng không thể bảo vệ, thậm chí còn không biết con gái mình có vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Nhưng bây giờ, Triệu Dư Chân dường như có chút hiểu được vì sao nguyên chủ bôi đen mặt La Tú Liên trên ảnh gia đình nhưng lại khẩn cầu mình cứu La Tú Liên.