La Tú Liên nói, trong nhà còn có một bộ đồng phục học sinh, ngày mai sẽ đưa đến trường cho cô.
Thật ra Triệu Dư Chân không muốn đi học lắm, bản thân cô đã hơn hai mươi tuổi, một khi thành học sinh trung học chẳng phải nhất định phải theo khuôn phép sao? Nhưng với lời nói của La Tú Liên, cùng với lời khẩn cầu ngày đó của nguyên chủ trong mộng, đều đang vang vẳng bên tai cô.
Huống hồ cô cũng hiểu, với tình trạng hiện tại của mình, muốn thay đổi ngoại trừ đi học thì không còn cách nào khác. Cô có thể cầm tiền đi Mỹ, về nhà tìm anh trai nhưng các anh là người dễ gặp được sao? Các anh trai cô liệu có tin những gì cô nói không? Nếu không phải tự mình trải qua, cô cũng sẽ không tin tưởng loại chuyện mượn xác hoàn hồn này.
Suy nghĩ một lúc lâu, Triệu Dư Chân đành thỏa hiệp: "Quên đi, bản thân mình là sinh viên tốt nghiệp đại học Cambridge, còn sợ thi đại học à?”
Trước khi ra khỏi nhà thì kiểm tra đường đi một chút, Triệu Dư Chân mới phát hiện nơi này cách trường học không xa, đi xe buýt chỉ cần xuống ở trạm dừng thứ ba.
Chỉ là hôm nay cô dậy muộn, đã thế cô còn chậm rãi ăn sủi cảo ở cửa hàng ăn sáng, cho nên lúc đến cổng trường đã đến trễ… hơn nữa cô cũng không mặc đồng phục học sinh. Vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ Quốc khánh, tất cả các bạn học đã tập trung ở sân trường để chào cờ.
Triệu Dư Chân bị ghi tên ở cổng trường, sau đó cô cũng không đến sân trường, mà theo trí nhớ đi đến lớp học, tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Cô học trường trung học tư thục ở Mỹ, cho nên không rõ phương thức giảng dạy của trường trung học trong nước lắm, dựa theo trí nhớ Triệu Dư Chân biết, chương trình giảng dạy đều là theo quy định, học sinh không có sự lựa chọn, cho dù thích học hay không cũng phải nghe giảng, thi cử, xếp hạng...
Đúng là một sự khác biệt lớn so với cách giáo dục mà cô được tiếp thu.
Cô lấy sách giáo khoa ra lật xem chờ đến khi chuông reo, học sinh tham gia lễ chào cờ mới lần lượt trở lại lớp học.
Ánh mắt tò mò của Triệu Dư Chân đảo qua mặt mỗi một bạn học, tiếp theo, một cô gái đeo kính đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, căn cứ vào trí nhớ, đây là Lâm Tư Miểu – bạn cùng bàn của nguyên chủ.
Chỉ thấy nữ sinh lấy ra một quyển sổ ghi chép, tìm được tên Triệu Dư Chân ở phía sau viết một số "-1".
Lâm Tư Miểu quay đầu lại nhìn cô, lại nhanh chóng dời tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Triệu Dư Chân, cậu không đi chào cờ, cô Giang bảo tớ trừ điểm của cậu, người khác tớ trừ bốn điểm nhưng cậu tớ chỉ trừ một điểm thôi.”
Triệu Dư Chân: "... Cảm ơn cậu.”
"Không có gì." Lâm Tư Miểu đỏ mặt lắc đầu, vẫn nhỏ giọng như trước: "Còn có bài tập toán của cậu, lát nữa tớ sẽ đem nộp lên văn phòng, cậu đã làm chưa?" Lâm Tư Miểu là cán bộ môn toán của lớp.
Lúc này Triệu Dư Chân mới nhớ tới chuyện này, cô không chút hoang mang nói: "Bây giờ tớ bổ sung, đợi lát nữa đưa cho cậu, yên tâm, tớ làm rất nhanh..." Nói xong, cô mở đề toán ra, tự tin cầm bút muốn viết lại dừng lại khi nhìn thấy đề.
Sao cô chả hiểu những vấn đề toán học này thế này ?
Bây giờ học sinh trung học trong nước phải giải đề toán kinh khủng như này á???
Cô đã tốt nghiệp đại học nhiều năm, nếu là cô lúc vừa mới tốt nghiệp trung học làm những thứ này, có lẽ vẫn được, nhưng bây giờ... Huống hồ chương trình toán học trong nước không giống với chương trình giảng dạy cô học, GPA của cô cao, thành tích toán học cũng không tệ lắm, nhưng sau khi trúng tuyển Cambridge, đều đã quên sạch tất cả kiến thức đã học trước kia.
Hiện tại bỗng nhiên nhìn thấy những câu hỏi xiêu vẹo còn kỳ lạ hơn cái cô học trước kia, trong chốc lát khiến cô có chút đau đầu.
Trả lời được vài câu đơn giản, cô cũng không biết làm thêm câu nào nữa liền dứt khoát ném sang một bên không động đến. Tiết đầu tiên là lịch sử, Triệu Dư Chân càng không hiểu gì, cầm cây bút ù ù cạc cạc nghe giảng.