Triệu Dư Chân không có cách khuyên giải La Tú Liên, nhưng cô cũng không muốn cứ mãi như vậy, sau khi trả phí luật sư, lấy ra năm nghìn tệ tiền mặt, trịnh trọng nói: "Cha dượng tôi sẽ về nhà lúc bảy giờ tối, trước giờ đó, chỉ có mẹ tôi ở nhà, xin luật sư Phương nhất định phải tự mình đưa tiền đến tận tay mẹ tôi. ”
Ly hôn với người chồng không yêu thương thậm chí đánh đập mình, lại còn có trợ cấp tài chính, không có người phụ nữ nào sẽ ngu ngốc từ chối.
Triệu Dư Chân chỉ có thể giúp La Tú Liên đến như vậy, nếu La Tú Liên vẫn không đồng ý, vậy cô cũng không có cách nào giúp bà thoát khỏi bể khổ.
Sau khi bàn bạc xong chuyện, Triệu Dư Chân đứng lên: "Có chuyện gì có thể liên lạc với tôi, để bọn họ ly hôn là yêu cầu đầu tiên của tôi, tiếp theo là khiến cho ông ta phải chịu trừng phạt thích đáng.”
Để cho công ty luật vì mình làm nhiều chuyện như vậy, phí luật sư tất nhiên là một khoản lớn, số tiền bán bông tai năm mươi nghìn nhân dân tệ, đảo mắt cũng chỉ còn lại một nửa.
Hai ngày sau, công ty luật gọi điện thoại, thông báo cho Triệu Dư Chân cách này có hiệu quả: "Mẹ của cô đã đồng ý ly hôn, chỉ là bà ấy cần phải chuyển ra ngoài, nếu không bà ấy chỉ cần đề nghị ly hôn liền sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”
Triệu Dư Chân còn chưa trưởng thành, muốn thuê nhà cũng khó khăn, nhưng chỉ cần bên môi giới đồng ý thì sẽ không có vấn đề gì.
Tiền trong tay cô cứ giống như nước chảy, không được mấy ngày, mọi chuyện cuối cùng cũng đã xong xuôi, Lại một lần nữa La Tú Liên gọi cho cô, hỏi cô đang ở đâu: "Tiểu Chân, ngày mai đã hết kỳ nghỉ rồi, mẹ không biết con ở đâu nhưng bên phía trường học cũng không thể không đi, con phải đi học, đi học mới có thể có tương lai. "Cuối cùng, bà ấy nói:
"Mẹ đang có ý định ly dị với chú Tăng ..."
Triệu Dư Chân chỉ đáp một câu: "Vậy thì tốt.”
La Tú Liên không thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, cuộc sống của mình sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. Lúc đầu bà cho rằng những người nói muốn giúp bà ly hôn là lừa đảo nhưng kẻ lừa đảo có thể không nói hai lời lấy ra năm nghìn tệ đưa cho bà sao? La Tú Liên không phải không muốn thoát khỏi đây, chỉ là thiếu dũng khí và nền tảng kinh tế. Khi ai đó giúp bà, đó sẽ là nền tảng sức mạnh của bà.
"Mẹ vẫn chưa nói với chú Tăng, còn có một quỹ gì đó hình như là tổ chức nước ngoài, họ sẵn sàng giúp mẹ một thời gian, thậm chí cung cấp nhà cho mẹ, mẹ thực sự biết ơn những người tốt bụng ấy. Nhân tiện, lát nữa mẹ gửi địa chỉ cho con nhé, ngày mai con bắt đầu đi học, tan học thì về đây được không? Mẹ cũng sẽ chuyển đến đó trong hai ngày nữa. Tiểu Chân, con đừng ở tiệm net nữa, chỗ đó không tốt đâu. ”
Hai ngày trước lúc La Tú Liên gọi cho cô, Triệu Dư Chân thấy phiền nên nói mình hiện tại đang rất tốt ở trong tiệm net.
La Tú Liên liền đến tiệm net gần đó hỏi từng người một, nhưng không tìm được cô, nếu không phải điện thoại còn có thể gọi thì đã sớm đi báo cảnh sát.
"Không cần đâu, con có chỗ ở." Triệu Dư Chân không muốn ở cùng bà, nếu không chỉ cần vài ngày thôi thì chuyện cô không phải Triệu Dư Chân chân chính sẽ bị lộ, cô cũng không có thời gian sắm vai một thiếu nữ u ám, càng đừng nói đến nguyên chủ còn có một đứa em trai đáng ghét.
Nghe cô từ chối, La Tú Liên sợ cô bị lừa gạt, lải nhải vài câu, lại sợ cô nghe không nổi, không tiếp tục khuyên giải nữa, chỉ nói: " Hiện tại mẹ không có việc làm, em trai con còn nhỏ, đợi ly hôn xong, mẹ sẽ đi tìm một công việc, công nhân vệ sinh cũng được, vừa lo cho em trai con vừa kiếm tiền cho con học đại học.”
Có lẽ những người làm mẹ đều là vậy, nói chuyện đều rất nhiều, Triệu Dư Chân vốn không kiên nhẫn, kết quả nghe xong, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại.