Cuối cùng tôi vẫn không nói chuyện này cho bất kỳ ai biết, không phải tôi nhát gan sợ phiền phức, mà là tôi biết tôi có kiện cũng không thắng nổi Lê Diệu Phàm. Tôi cũng biết nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thì có thể ngay cả một công việc ổn định tôi cũng sẽ giữ không được. Quan trọng nhất là, tôi không thể để mẹ tôi lo lắng, cái nhà này đã không có cha rồi, tôi giờ là trụ cột tinh thần duy nhất của mẹ.
Nhưng ông trời sao cứ hết lần này tới lần khác không giúp tôi, một đống ảnh chụp Lê Diệu Phàm ôm tôi vào khách sạn đột nhiên leo lên đầu đề báo tuần san bát quái, phá vỡ những nỗ lực muốn bảo vệ một cuộc sống yên bình của tôi.
Nhất thời, chuyện xấu của tôi và Lê Diệu Phàm như lửa cháy hừng hực lan tràn khắp nơi, trong nháy mắt, vô số khán giả đều đổ xô nhắm đạn vào đầu tôi mà công kích: có người mắng tôi giỏi nịnh nọt, có người nói tôi thủ đoạn cao tay, có người bảo tôi là tiểu tam không biết xấu hổ, còn có người thề rằng phải giành lại công bằng cho La Vi, chuẩn bị tìm xã hội đen gϊếŧ chết tôi...
Tôi thật sự rất sợ, sợ công ty sẽ bất mãn với tôi, càng sợ sự tình ầm ĩ như vậy sẽ bị mẹ tôi biết được, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi cầu xin chị Nhạc trợ giúp.
Mặc dù chị Nhạc chưa từung ứng phó tình huống lớn như vậy, nhưng dù sao thì chị cũng tỉnh táo hơn tôi chút, chị nói: "Em tới nhà chị tránh mặt một thời gian trước, chuyện cũng đã xảy ra rồi, em sợ cũng chẳng làm gì được, vẫn nên yên lặng một chút, sau đó chúng ta bàn bạc kỹ hơn."
Mặc dù tôi cảm thấy chị Nhạc nói như vậy chẳng khác nào chưa nói, nhưng ít ra còn tốt hơn một mình tôi ngồi đây lo lắng, cho nên tôi cả ngày đêm trốn trong nhà chị Nhạc, trốn một lần hết ba ngày.
Ba ngày này, tôi sống không bằng chết.
Tâm tình trải qua sợ hãi, sầu lo thậm chí là tuyệt vọng, chị Nhạc càng không ngừng an ủi tôi, cùng tôi mắng Lê Diệu Phàm, thời gian lâu dài, tôi phát hiện khả năng đề kháng những đả kích của mình vậy mà tăng cao rồi, chí ít tôi không phải không làm chủ được tinh thần, thậm chí còn tìm ra chút đầu mối.
Tôi cảm thấy chuyện này bị lộ ra hẳn không phải Lê Diệu Phàm làm. Lấy hiểu biết nông cạn của tôi với anh ta mà nói, mặc dù anh ta là người lòng dạ độc ác, nhưng rất chú trọng hình tượng bản thân, đặc biệt gần đây tập đoàn Á Phàm đang góp vốn khởi dựng một dự án lớn, cho nên không có khả năng vì mối thù nhỏ bé với tôi mà bỏ ra thiệt hại lớn như thế.
Cho nên, chỉ cần tôi nhẫn nhịn một chút, Lê Diệu Phàm nhất định sẽ đứng ra giải quyết chuyện này.
Phỏng đoán của tôi rất mau chóng đã được nghiệm chứng, sau khi sự tình lộ ra tới ngày thứ ba, tập đoàn Á Phàm tuyên bố tổ chức cuộc họp phóng viên, do Lê Diệu Phàm đích thân xuất mã, giải thích tất cả.
Tôi lôi kéo chị Nhạc trông mong canh giữ trước TV, chờ Lê Diệu Phàm xuất hiện, đưa tôi về cuộc sống bình lặng.
Nhưng mà, dự đoán thế nào thì tôi cũng chưa từng nghĩ sự tình sẽ phát triển xa như vậy.
Lúc ấy Lê Diệu Phàm mặc một thân tây trang màu đen tham dự cuộc họp phóng viên, câu đầu tiên sau khi xuất hiện làm toàn bộ phóng viên trong hội trường đông cứng lại, anh ta nói: "Kỳ thật tôi cùng tiểu thư La Vi đã chia tay nửa năm rồi."
"Lê tiên sinh, nếu ngài đã chia tay với tiểu thư La Vi rồi, vậy tại sao lại muốn giữ bí mật?"
Lê Diệu Phàm liếc mắt nhìn phóng viên nọ, bình tĩnh trả lời: "Tôi làm như vậy chỉ là không muốn truyền thông biết nhiều về chuyện riêng tư của mình."
"Ngài nói chuyện riêng là chuyện gì?"
"Tôi phải bảo vệ vị hôn thê của tôi, bảo đảm trước khi cô ấy gả cho tôi sẽ có đủ không gian tự do."
"Chẳng lẽ ngài muốn chỉ vị hôn thê chính là người trong ảnh chụp này?"
"Không sai, tôi chính thức tuyên bố với mọi người, Thiên Tinh đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, cô ấy bây giờ chính là vị hôn thê của tôi."
Khi anh ta vừa cười vừa nói ra một câu này, mọi người, kể cả tôi đang ngồi trước TV xem, cằm cũng rớt xuống.
Chị Nhạc cầm lấy bả vai tôi lắc lắc: "Thiên Tinh, TV nhà chị nhất định là bị nhiễm vi rút rồi, tại sao chị nghe thấy chuyện rất kỳ quái từ bên trong phát ra hả, tại sao?!"
Tôi bị chị lắc đảo đến choáng váng đầu óc, đột nhiên bừng tỉnh lại, đùng một cái từ ghế sa lon đứng lên, hai tay nắm quyền: "Chị buông tay, em muốn đi tìm Lê Diệu Phàm để hỏi rõ ràng!"
Vì vậy, tôi cố lấy dũng khí thoát khỏi vòng vây chằng chịt phóng viên bên dưới nhà, chỉ để tìm Lê Diệu Phàm đòi lấy thuyết pháp.
Tôi tìm Lê Diệu Phàm mặc dù ý niệm "anh chết tôi sống" luôn trong đầu rất mãnh liệt, nhưng phóng viên ngoài cửa quá nhiệt tình so với tôi tưởng tượng, thế cho nên kéo chị Nhạc đi chân tôi gần như chẳng nhấc được nửa bước.
Sau đó, chị Nhạc thật sự nhịn không nổi nữa, vội nói với tôi: "Thiên Tinh, nếu không em đi trước đi? Mặc kệ chị!"
Tôi cảm kích nhìn chị một cái, kiễng mũi chân hướng phía tòa nhà hô to: "Lê Diệu Phàm, anh mau tới đây!"
Trong lúc nhất thời, tất cả phóng viên vây bắt tôi đều chuyển đầu nhìn ra bên ngoài, tôi nhân cơ hội nhảy lên tay vịn cầu thang, trực tiếp từ tầng bốn nhảy xuống tầng ba, lại nương theo tay vịn tầng ba tuột xuống tầng hai, cuối cùng giẫm lên vai một nhϊếp ảnh gia mập mạp, nhảy qua tầng trệt lầu một.
Phía sau một đám ồn ào, tôi quay đầu lại nhìn các phóng viên mắt trợn mồm há hốc, vẻ mặt bọn họ cứ như của Mạc Lão Đại lần đầu tới nhà tôi đòi nợ, giống như không thể tưởng tượng được nhìn tôi nhảy xuống từ tầng ba.
"Này, cô đừng quá xúc động nha! Nhảy như vậy sẽ bị thương đấy!" Có một nữ phóng viên còn chút lương tri chưa phai tàn hướng về phía tôi hô to.
"Không sao tôi quen rồi." Tôi cười cười với cô ta, quay đầu lại, không chút do dự thả mình nhảy xuống.
Tiếng kinh hô vang lên bốn phía, tôi từ trên mặt cỏ đứng lên, vỗ vỗ phủi bụi trên người, ngẩng đầu trông về phía xa.
Lê Diệu Phàm, lão nương hôm nay phải tính toán rõ ràng với ngươi!