Chương 11: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)

Sau khi rời khỏi hiện trường buổi họp báo hỗn loạn, tôi lại tu dưỡng tại nhà nửa tháng. Trong thời gian này, sự nhiệt tình của đội paparazzi không giảm chút nào, họ ỷ vào nhiều nước bọt đủ để làm tôi chết đuối mấy trăm lần. Nhưng không biết vì sao cả người tôi đột nhiên bình tĩnh lại rất nhiều, có lẽ là bị Lê Diệu Phàm kí©h thí©ɧ đủ rồi nên luôn cảm thấy những lời mắng chửi ấy với tôi mà nói cũng chỉ thường thôi.

Cũng không chịu ảnh hưởng của truyền thông như tôi, còn có đạo diễn Vương. Mặc dù tin tức tiêu cực có liên quan đến đoàn làm phim không ngừng đưa ra, nhưng trước sau đều không thể ngăn cản bước chân theo đuổi mộng ước của ông, 《 Thiên sứ 》được quay đúng hạn, chỉ là trường quay so với lúc có La Vi khó coi hơn nhiều. Từ bố cảnh đến đạo cụ, từ số lượng diễn viên phối trí đến nhân viên công tác, so với lần đầu hoàn toàn không ở cùng đẳng cấp.

Không chỉ như vậy, sau mỗi ngày tình cảnh đoàn làm phim còn tệ hơn, quay không được một tuần liền xuất hiện vấn đề nghiêm trọng về tiền vốn, ngay cả ông chủ quán ăn nhanh cũng đến uy hϊếp, nếu thật sự không thanh toán hết tiền cơm thì sẽ ngừng đưa cơm hộp cho đoàn phim.

Tôi vốn không lo lắng nhưng vừa nghe không nhận được cơm hộp, lập tức liền luống cuống. Và vài miếng cơm, liền vội vàng đi đến phòng làm việc của đạo diễn Vương, muốn thăm dò tình hình một chút.

Phòng làm việc của đạo diễn, nói dễ nghe là phòng làm việc chứ thực ra chỉ là một căn phòng rách nát cho thuê tạm thời được chắp vá lại một chút, cách nơi quay phim xa muốn chết. Tôi chạy một đoạn đường rất dài mới đến được chỗ đó, thấy dưới lầu đậu một chiếc Landrover, còn là loại đặc biệt đắt đỏ.

Tôi đoán có lẽ là đạo diễn Vương đang gặp nhà đầu tư, xoay người muốn đi, lại đột nhiên ngắm thấy số đuôi biển số xe kia, cả người lập tức liền sợ hãi.

813, sinh nhật tôi, năm đó Lê Diệu Phàm liền lấy số này làm số xe.

Mặc dù tôi nhận định họ Lê sẽ không si tình đến trình độ đó, thế nhưng giờ khắc này, vậy mà bước chân trở về của tôi còn dừng lại, sau mấy giây suy nghĩ qua đi, tôi quyết định lên lầu xem sao.

Lầu này tồi tàn đến ghê gớm, trong không khí đều tràn ngập một mùi vị ẩm ướt nấm mốc, mùi như vậy khiến tôi cảm thấy rất vui mừng, bởi tôi biết Lê Diệu Phàm có bệnh ưa sạch, ở nơi thế này anh ta không ở được một giây đồng hồ. Quả nhiên, khi tôi lén lút như kẻ trộm đến cửa phòng làm việc, thì cũng không nghe thấy tiếng của Lê Diệu Phàm, chỉ nghe thấy vài người đối thoại.

"Mọi vấn đề về tiền bạc của bộ phim này, tập đoàn Á Phàm có thể giúp ông giải quyết, nhưng phải có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Đạo diễn Vương hỏi.

"Tất cả cảnh hôn, cảnh giường chiếu, cảnh jj của nữ chính đều phải cắt bỏ, mặt khác những cảnh có động tác nguy hiểm, cũng nhất định phải do người đóng thể thực hiện."

Đạo diễn Vương nghe xong thì rất khó xử: "Những cái khác không có vấn đề gì, thế nhưng có một cảnh hôn rất quan trọng..."

"Còn cần tôi nhấn mạnh lại một lần nữa?" Đối phương lạnh lùng nói.

"Được được được, cái này để biên kịch của chúng tôi đi sửa!" Phó đạo diễn cướp lời.

Một đám cháu rùa! Tôi hung hăng mắng một câu ở trong lòng, hiện tại hận không thể đá cửa đi vào đánh ông ta một trận, thế nhưng... Tôi không thể đi xuống một bước này.

Trong đầu thoáng qua một màn lúc mới ăn cơm hộp vừa rồi.

"Các anh nói xem, nếu ngày mai thật sự không có cơm ăn, thì làm sao bây giờ hả?" Thợ trang điểm tiểu Chu hỏi mọi người.

"Không cơm ăn, vậy mang mỳ ăn liền thôi. Tôi đến quay phim, mẹ tôi còn chuẩn bị một rương cho tôi đây." San San mới tốt nghiệp trường điện ảnh và truyền hình không bao lâu cười nói, cô ấy diễn vai nữ phụ trong phim, không có mấy câu lời thoại.

"Ăn mỳ ăn liền nhiều dinh dưỡng, tôi bảo vợ tôi mang theo chút rau dưa đến, tự trồng, nhưng tươi ngon." Vương sư phụ của mạng thiết bị, năm nay sắp sáu mươi, chưa từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp gì, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính mình lăn lộn học được trong trường quay.

"Chủ ý này không tệ, nhà tôi gần, tôi sẽ chuyển cái bình khí than qua đây." Tiểu Hà người của đoàn phim mấy ngày nay kiêm luôn chức về sổ sách, mặc dù mệt ghê gớm, nhưng chưa từng thấy cậu ta oán giận gì.

"Chỉ có bình khí than kia thôi, phải đi mua cái nồi nữa!"

"Lãng phí làm gì, nhà tôi có một cái rồi không cần nữa, ngày mai sẽ cầm đến."

"Vậy tôi mang thìa!"

...

Ai cũng biết, đoàn làm phim đã đến mức đường cùng, nhưng mỗi người ở đây, trên mặt họ đều không toát ra chút lo lắng nào. Mấy ngày này, tôi chỉ thấy mơ ước khát khao tràn trề trên khuôn mặt họ. Bọn họ đều là người bình thường, nhưng họ đều ôm giấu giấc mộng thuộc về riêng mình. Trên đời này có rất nhiều người bị cuộc sống mài đi góc cạnh của mình như vậy, nhưng trước sau họ đều cố giữ lấy một mảnh thiên đường trong lòng mình.

Tôi khâm phục sự cố chấp này trong lòng họ, tôi mừng vì có thể cùng một đám người như vậy quen biết ở đây, có lẽ ngày mai đoàn làm phim sẽ giải tán, nhưng lúc này tôi cảm thấy sống rất kiên định.

Ai cũng không có tư cách phá vỡ mơ ước của họ, bao gồm cả tôi.

Tôi thu chân lại, xoay người đi xuống dưới lầu.

Trong phòng làm việc đàm phán vẫn còn tiếp tục, nhưng điều này với tôi đã không còn liên quan, cho dù mục đích Lê Diệu Phàm làm như vậy là gì, tôi nghĩ anh ta đã thành công. Tôi chịu thua, anh ta muốn thế nào thì được thế đó đi, mấy ngày này lòng tự trọng của tôi đã bị giày vò cũng đủ thiên sang bách khổng*. (*: đau trăm lỗ một)

Tôi đi xuống dưới từng bước một, lại nhìn thấy chiếc Landrover màu đen kia, biển số "813" chói mắt trên xe khiến tôi rất khó chịu. Tôi cảm thấy tôi cần phải phát tiết một chút tâm trạng không cam lòng lúc này, dù cho tôi đã định nhận thua, nhưng cũng không thể thua uất ức như vậy, ít nhất phải khiến mình thoải mái một chút.

Nghĩ tới đây, tôi liền chạy tới, hung hăng đá một cước trên cái xe đó.

Xe hạng sang đúng là khác biệt, tôi đá nó vậy mà không chút sứt mẻ, ngay cả còi báo động cũng không vang. Tôi cảm thấy như thế có vẻ tôi rất yếu, không đối phó được chủ xe thì thôi, không thể để cho cái xe cũng khinh thường tôi. Thế là tôi liếc mắt bốn phía, nhìn thấy ven đường có một đống đá vụn để trùng tu còn dư lại, tôi chạy tới chọn một hòn to nhất, nhắm vào biển số xe "813" kia rồi đập xuống.

Chỉ nghe "bịch bịch" hai tiếng, biển số xe bị tôi đập lõm vào một khối, lớp sơn đầu xe cũng sờn đi, cùng lúc đó trên lầu vang lên tiếng gào: "Tiếng gì thế? Chuyện gì xảy ra vậy!"

Một khắc đó, tôi cảm thấy hưng phấn, lại sợ hãi như đứa trẻ vì trò đùa dai của mình đã thực hiện được.

Tôi vội vàng ném tảng đá sang bên cạnh, liền chạy đi, nhưng đúng lúc đó, chỗ ngồi phía sau cửa xe đột nhiên mở ra. Sự tình phát sinh quá đột ngột, mà tôi lại chạy quá nhanh, cho tới khi Lê Diệu Phàm bước xuống xe, tôi căn bản không phanh lại được, ngay tức khắc đâm vào ngực anh ta.

Một khắc đó, tôi nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ, tôi làm người thế nào mà đen đủi như vậy chứ? không phải ông trời cố ý trêu đùa tôi đấy chứ? Tôi tiện tay lấy đá đầu đập xe hả? Trực tiếp đập đầu mình đi còn hơn, để thế giới này ít đi một kẻ ngu xuẩn thật tốt!

Thời gian ở một khắc đó dừng lại, tôi ngẩng đầu, xấu hổ và giận dữ nhìn về phía Lê Diệu Phàm, người này câu miệng, vậy mà lại đang cười.

Tôi cảm giác huyết khí toàn thân đều trào lên trên đầu. Xấu hổ, tức giận, phẫn hận... những từ này không đủ để hình dung tâm tình tôi lúc này, chỉ muốn cách anh ta càng xa càng tốt.

Thế nhưng ngay lúc tôi định đẩy anh ta ra, tôi mới phát hiện một tay anh ta nắm thật chặt cánh tay tôi, mà tay kia lại đặt ở ngang hông tôi! Tư thế như vậy vượt xa sức chịu đựng trong lòng tôi, thậm chí tôi có thể cảm giác được hơi thở của anh ta phả trên mặt tôi.

Cảnh xấu hổ cực kỳ, tôi nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ từ trên cầu thang, hiển nhiên hành vi vừa rồi của tôi đã kinh động mọi người trong tòa nhà này. Vừa nghĩ tới lát nữa tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh bi thảm bị người ta vây xem, tôi lập tức mất bình tĩnh, bất chấp tất cả, giơ chân lên, hung hăng đạp lên giày da đắt tiền được lau đến phát sáng của Lê Diệu Phàm kia.

Sau một tiếng kêu đau, cuối cùng anh ta cũng thả tôi ra, lấy được tự do tôi vội vàng lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn Lê Diệu Phàm một lần nữa, chỉ thấy anh ta đen mặt, cau mày, một bộ muốn lột da phá cốt tôi.

Một khắc đó tôi nghĩ: Xong rồi! Kinh phí cho bộ phim sợ rằng dẹp luôn rồi!

Cùng lúc đó, người trên lầu cũng đã nghe tiếng chạy xuống, có lẽ là mắt thấy động tác vừa rồi của tôi, sắc mặt của mọi người hầu như đều sợ đến trắng bệch.

Phó đạo diễn phản ứng đầu tiên, xông lại vẻ mặt cười nịnh nói: "Thiên Tinh cô làm gì vậy chứ? Sao không cẩn thận như thế! Còn không mau xin lỗi Lê tổng."

Nói cái đầu ông! Tôi hung hăng trừng ông ta liếc mắt một cái.

Tôi cực độ không phối hợp khiến nụ cười trên mặt phó đạo diễn có chút không nhịn được, ông ta sưng mặt lên, dạy dỗ tôi: "Thiên Tinh thái độ của cô như vậy là sao? Lê tổng là nhà đầu tư của chúng ta! Cô cư xử với Lê tổng như vậy, là muốn nghỉ diễn à?"

Không diễn thì không diễn! Tôi thật muốn cứ như vậy ném ra một câu, thế nhưng nghĩ đến nhóm đồng nghiệp cùng nhau phấn đấu trong đoàn phim, tôi nhịn xuống, cúi đầu không nói lời nào.

"Bảo cô xin lỗi ấy!" Phó đạo diễn nóng nảy, lại còn tới đẩy tôi.

Đúng lúc này, Lê Diệu Phàm lên tiếng: "Xin lỗi thì không cần, L.K, qua đây tính tổn thất."

Người đàn ông gọi là L.K kia, chính là người vừa ở trên lầu đàm phán với đám đạo diễn Vương, anh ta đi tới, đi vòng quanh xe một vòng, lại nhìn xuống giày da của Lê Diệu Phàm, cuối cùng mặt không chút thay đổi nói: "Phun sơn sáu ngàn, giày da tám ngàn, cộng thêm phí tổn thất tinh thần, tổng cộng hai vạn."

Tôi sợ ngây người, người này làm thư ký quá lãng phí, hẳn là nên đi đánh cướp.

"Còn phí tổn thất tinh thần, sao anh không tính luôn cả phí lỡ tay vào một lượt ấy?" Tôi không phục liếc mắt trừng anh ta một cái.

"Sợ Thẩm tiểu thư không bồi thường nổi, cho nên quên đi." Anh ta nhàn nhạt đáp trả tôi một câu.

"..." Tôi không nói gì, chuyên gia! Thật cmn chuyên gia!

"Thẩm tiểu thư định lúc nào trả các phí tổn này?" L.K lại hỏi.

"Sao anh không đi đánh cướp?" Tôi tức giận ngút trời.

"Xe này chẳng lẽ không đúng cô đập?" Anh ta hỏi lại ta.

Khí thế của tôi lập tức liền giảm đi một lượng lớn, ai bảo tay tôi tiện?

"Giày của Lê tổng chẳng lẽ không đúng cô giẫm?"

Được rồi, tôi không ngừng tiện tay, chân cũng tiện.

"Xem ra, Thẩm tiểu thư muốn quỵt nợ, vậy chuyện này cũng chỉ có thể dùng luật pháp."

"Chờ một chút!" Tôi cắt ngang lời anh ta, "Ai nói tôi muốn quỵt nợ, hai vạn phải không? Đền thì đền!" Tôi nói xong, từ trong túi lấy ra hai xu, vứt xuống trước mặt anh ta, "Chưa nói không thể trả tiền phân kỳ đấy chứ?

L.K quay đầu lại liếc nhìn Lê Diệu Phàm, sau khi nhận được cái gật đầu ra hiệu của ông chủ, anh ta lấy khăn tay ra, ngồi xổm người xuống nhặt lên hai xu ở trên mặt đất kia, ở trước mắt bao người lau sạch sẽ, bỏ vào trong túi xách của mình. Sau đó, anh ta ngẩng đầu, tiếp tục mặt không chút thay đổi nói: "Còn một vạn chín ngàn chín trăm chín mươi tám còn lại, mời Thẩm tiểu thư để lại phương thức liên lạc, mau chóng thanh toán số tiền còn thiếu."

Mọi người ở hiện trường, bao gồm cả tôi trong đó đều trợn mắt há mồm nhìn một màn vừa rồi kia, nửa câu cũng nói không nên lời. Giờ khắc này tôi bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý, vật họp theo loài, thư ký cầm thú quả nhiên cũng biếи ŧɦái như cầm thú!