Chương 1: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)

Tôi đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu.

Chị Nhạc hỏi tôi: "Em chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi ạ."Tôi trả lời rất thận trọng.

"Chị mở cửa đây?"

"Mở đi."Tôi gật đầu, thấy chết không sờn.

Chị Nhạc liếc mắt nhìn tôi lần cuối, ánh mắt có chút kiên quyết mà hàm xúc, sau đó chị mở cửa ra. Trong phút chốc, đám đông bắt đầu khởi động, vô số ánh đèn chớp nháyliên hồi sáng lên ở ngoài cửa, gần như muốn loá mù con mắt.

Đám phóng viên liên tiếp đưa ra câu hỏi như súng bắn liên phanh vang bên tai tôi: "Cô và Lê tiên sinh thật sự đang yêu nhau sao?"

"Hai người làm thế nào mà quen nhau?"

"Cô làm vậy vì muốn quảng cáo tên tuổi mình phải không?"

"Đối mặt với hàng đống uy hϊếp của fans, cô có nghĩ tới một đêm máu đổ đại giới không?"

Mức vấn đề bén nhọn vượt xa tưởng tượng, tôi không biết nên trả lời thế nào, đành phải cầu xin trợ giúp từ chị Nhạc bên cạnh. Tiền lương làm đại diện một tháng còn chưa đến ba ngàn, chị Nhạc hiển nhiên cũng bị cảnh tượng trấn động trước mắt hù doạ, giây phút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, chị bất chấp khó khăn la to: "Đối với vấn đề của mọi người, Thẩm Thiên Tinh tiểu thư sẽ không trả lời bất cứ điều gì, phiền mọi người nhường đường một chút!"

Nhưng tiếng la này chỉ như muối bỏ biển, nhanh chóng chìm nghỉm trong đống câu hỏi điên cuồng của phóng viên.

Một khắc đó, tôi cảm thấy mình thật sự may mắn.

Thành thật mà nói, làm diễn viên đóng thế mò mẫm lăn lê bò toài đến nay vẫn không có tiếng tăm gì, không phải tôi chưa từng vọng tưởng một đêm thành danh. Nhưng lúc này đến khi mọi thứ trở thành sự thật, tôi lại không cách nào tiếp nhận được.

Nguyên nhân chính là, đối tượng scandal của tôi lại là Lê Diệu Phàm, kẻ thù của tôi.

Tất cả đều bắt đầu từ mười năm trước.

Mười năm trước, gia đình tôi còn chưa phá sản, ba tôi vẫn còn là một gian thương giàu có một phương.

Có lẽ người ta sẽ nói tôi bạc tình bạc nghĩa, phận làm con gái sao lại có thể mắng ba mình là gian thương chứ, nhưng sự thật chính là như vậy, ba tôi Thẩm Nhân Nghĩa thật sự không phải người tốt. Ông chinh chiến trên thương trường vài chục năm, lục thân* không nhận, chỉ mưu toan lợi ích, tính toán mưu kế, làm không ít chuyện không có tính người. Trong đó phải kể tới việc ông đã hãm hại Lê Trung Chính,bạn thân của mình, hại ông ấy thân bại danh liệt, tự sát chết, bỏ lại một nhà cô nhi quả phụ, không nơi nương tựa. (*: bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con.)

Năm ấy tôi vừa mới mười bảy tuổi, đang cái tuổi mới biết yêu, còn chưa biết rằng trên thế giới này còn có câu "Ác giả ác báo". Cho đến khi Lê Diệu Phàm kế thừa công ty của ba anh ta, đánh cho gia đình tôi thất bại thảm hại, khiến ba tôi vứt vợ bỏ con trốn chạy ra nước ngoài, tôi mới hiểu được thì ra làm người thật sự không nên quá xấu.

Mặc dù Lê Diệu Phàm hại gia đình tôi thành ra như vậy, nhưng thật sự trước đó tôi vẫn chưa từng hận anh ta, dù sao cũng là ba tôi hại ba anh ta chết oan ức trước, anh ta muốn trả thù cũng là chuyện đương nhiên.

Từ bảy năm trước sau khi "bốc hơi" ba tôi để lại một khoản nợ nhân gian, tôi và mẹ ngày nào cũng sống trong kinh hãi run sợ. Vì trốn nợ, mẹ đưa tôi bôn ba khắp nơi chạy trốn, không cố định chổ ở. Vì sợ để lại địa chỉ, tôi cũng không dám tiếp tục đi học, đành phải đi làm công khắp nơi, tiền kiếm được ngay cả nuôi bản thân còn khó khăn chứ đừng nói đến trả nợ.

Thời gian dài, ngay cả những kẻ đòi nợ cũng thấy chúng tôi đáng thương, có lúc trong nhà không có cơm ăn, đều nhờ đám đòi nợ giúp đỡ.

Sau này, Mạc lão đại của công ty đòi nợ thật sự chịu không nổi, mỗi lần tới nhà tôi đòi nợ đều phải cho vay thêm tiền, đành phải nói với tôi: "Mẹ cô tuổi đã cao, bộ dạng cô thuộc kiểu phổ thông, cho dù bán ra ngoài cũng không được bao nhiêu tiền, cứ làm diễn viên đi, nếu may mắn tôi còn có thể thu hồi được chút tiền vốn."

Tôi cảm thấy ý kiến này của Mạc lão đại rất nhìn xa trông rộng, nhưng hết sức thiếu tính khả thi. Ngôi sao bây giờ, ai mà không có dáng vẻ tinh xảo đặc sắc, chỉnh sửa ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra. Mà tôi, lúc giàu sang còn có thể dùng tiền làm dáng lại chút mặt tiền, bây giờ nghèo túng, thật sự không có tài sản nào để cầm cố.

Nhưng Mạc lão đại vì có thể thu được khoản nợ, đã mất lý trí rồi, anh ta nói: "Cô không làm diễn viên, thì chỉ có thể đem đi bán, hai con đường tự cô chọn đi."

Vì sự trong sạch của tôi, cũng vì Mạc lão đại khỏi phải mất thêm tiền mỗi lần đến đòi nợ, tôi dứt khoát chọn phương án đầu tiên, tôi nói: "Muốn tôi làm diễn viên cũng được, vậy cho mượn thêm hai trăm đồng mua quần áo mới đi?"

Mạc lão đại khẽ cắn môi, cho mượn.

Tôi mặc quần áo mới đi theo Mạc lão đại đến phim trường thử vai, chính là thử một vai diễn nhỏ, bị tên cướp bắt cóc nữ chính bắn một phát, ngay cả lời thoại cũng chỉ có một tiếng hét thảm, theo lý thuyết thì rất đơn giản. Nhưng tôi tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ đóng một vai nhỏ như thế mà có tới mười mấy nữ diễn viên vì muốn đoạt chén cơm mà trang điểm lỗng lẫy, run rẩy đón gió.

Cuối cùng, đạo diễn ngay cả nhìn cũng không liếc lấy một cái, lập tức chọn cái người ngực lớn nhất kia, vội vàng giục những người khác rời đi.

Tôi vừa thay Mạc lão đại đau lòng cho hai trăm đồng, vừa lưu luyến không rời nhìn phim trường mà quay trở về, đột nhiên nghe nữ diễn viên ầm ĩ với đạo diễn.

"Đùa cái gì vậy, diễn cảnh nguy hiểm như vậy mà đểtôi tự diễn sao?"

"Người đóng thế đột nhiên bị bệnh, tôi cũng không còn cách nào!"

"Bị bệnh thì tìm người khác, sợ không tìm được sao?"

"Nhất thời cô bảo tôi đi đâu tìm người đóng thế cho cô đây?"

"Tìm không được thì hôm khác quay tiếp, dù sao tôi cũng không làm!"

"Không được, cảnh này hôm nay nhất định phải quay!"

"Tôi nói không đóng là không đóng, ông muốn thế nào?"

...

Tôi tò mò dừng chân lại, mặt dày mày dạn hỏi người của đoàn phim đứng bên cạnh: "Anh hai, diễn gì mà nguy hiểm vậy?"

"Nhìn thấy chiếc xe kia không?" Nhân viên đoàn phim chỉ chỉ chiếc xe việt dã bên cạnh.

Tôi nhìnchỗ đó gật đầu như giã tỏi.

"Đợi lát nữa bọn cướp lái xe, sẽ đẩy nữ chính từ trong xe xuống."

"Chỉ như vậy?"

"Chỉ như vậy."

"Không phải đẩy mạnh xuống cống nước thối gì gì đó?"

"Không cần."

"Trên mặt đất không có mảnh thủy tinh gì hết?"

"Sao có thể! Chúng tôi đều đã dọn dẹp hết rồi!" Vị anh trai này rõ ràng đã có chút bực mình, "Tôi nói cô sao còn chưa đi hả?"

"Không đi, tôi còn phải đi kiếm chén cơm đây."Tôi đắc ý cười cườivới anh ta, hướng về phía đạo diễn hô lớn, "Đạo diễn, tôi đây làm người đóng thế!Tôi đến đây!!!"

Cứ như vậy, tôi cơ duyên xảo hợp* tiến vào cái ngành này.(*: cơ hội và duyên phận)

Hồi tưởng lại, tôi thật phải cám ơn cái sĩ diện của ba tôi kia, năm đó tôi thân là thiên kim con nhà giàu nhưng về phương diện cầm kỳ thi họa thì không hề có thiên phú, ba ta cảm thấy tôi như vậy thật làm mất mặt ông, liền đưa tôi đi học võ, học một lèo đến tám năm.

Sư phụ dạy tôi từng khen xương cốt tôi thật đáng kinh ngạc, nếu sinh trong thời cổ đại chắc chắn sẽ là một nữ hiệp, đáng tiếc tôi sinh không gặp thời, chỉ có thể dựa vào một thân võ nghệ lăn lộn trên phim trường kiếm cơm.

Nhưng thế này cũng không tồi, ít nhất tôi bán nghệ không bán thân, có phải không?

Ôm ý nghĩ như vậy, tôi vẫn rất ra sức làm việc, sau này có công ty cascadeur coi trọng tôi, có lẽ cảm thấy tôi rất có thiên phú, liền ký kết hợp đồng, còn thêm cho tôi một người quản lý.

Chị Nhạc vốn tên là Dương Nhạc, cùng lắm là hơn tôi vài tuổi, làm việc ở đây hơn hai năm, nghệ sĩ trong tay cũng nhanh chóng lên tới cả tá, nhưng lại có quan hệ tốt nhất với tôi.

Bà chị thường cùng tôi oán hận công ty keo kiệt biết bao, mỗi ngày bóc lột sức lao động của bả, nhưng ngay cả lương tháng có ba nghìn đồng mà cũng trả không đủ. Mỗi lúc thế này, tôi chỉ có thể an ủi bả: "Chị dù sao vẫn còn tốt hơn em."

"Thiên Tinh, em đừng nản lòng, chị làm ở đây hơn hai năm, mặc dù không có thành tựu gì, nhưng đã gặp không ít người, diện mạo như em không muốn nổi tiếng thì thôi, một khi đã muốn tuyệt đối sẽ nổi như cồn."

"Chỉ sợ còn chưa nổi tiếng đã bị kinh sợ đến phát bệnh tim." Tôi cười ha hả đáp trả.

Nếu như tôi có thể biết trước tương lai, đánh chết cũng sẽ không nói những lời này, bởi vì sau khi tôi nói ra những lời này không tới ba tháng, đã xảy ra một việc đủ để thay đổi cả cuộc đời tôi.

Tôi bị bắt cóc rồi!