Quyển 3 - Chương 49: Sắc đẹp ác độc 4

Edit: Hyukie Lee

Âm thanh nho nhỏ trong phòng dần dần yếu ớt, omega lần đầu tiên bị kí hiệu tạm thời triệt để mất đi sức lực, pheromone ngọt ngào bị khí tức cường hãn của alpha bao trùm triệt để. Ngón tay Tang nhẹ nhàng miết vành tai Triêu Đăng một cái, không ngoài dự đoán, đóa mân côi đông phương trong l*иg ngực run rẩy không ngừng, làn da tuyết trắng nổi lên phấn hồng đáng yêu. Dường như Triêu Đăng đang nhỏ giọng nói gì đó, nhưng đó là phát âm xa lạ Tang chưa từng nghe qua. Thân là bạch điểu, từ từ ngữ địa phương đến ngôn ngữ cổ hắn đều nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại hắn có thể xác định, từ mà đối phương nói không phải ngôn ngữ Italia.

Omega của hắn trong lúc vô tình phát âm từ ngữ không có ý nghĩa, có lẽ y chỉ đang giận dỗi đau đớn, có lẽ là tên của một địa phương, có lẽ là từ ngữ của một tông giáo nào đó… Hoặc cũng có lẽ là, tên của một người.

Trước khi hành động Tang đã điều tra đứa con trai thứ hai của gia tộc Costa, là một omega chỉ mới thành niên không lâu, như hộp ma thuật Pandora sở hữu diện mạo diễm lệ mê hoặc lòng người, hành sự ngoan ngoãn, là một người có giới hạn, không hứng thú lắm với việc quản lý gia tộc, Tang có thể khẳng định chắc chắn trước khi gặp mình thì Triêu Đăng chưa từng giao thân cho bất kì một ai, nhưng suy đoán lúc nãy lại khiến thiên tính độc chiếm và du͙© vọиɠ thoáng chốc chạm đến ranh giới bùng nổ. Có lẽ vì pheromone hung bạo của hắn ảnh hưởng đến Triêu Đăng, người nọ vô ý thức vùi đầu vào l*иg ngực hắn tìm sự che chở, Tang thấy vậy thu liễm khí tức, ngậm lấy phần da thịt non mềm sau cổ.

Đúng như đã nói, omega đối với alpha đã kí hiệu mình luôn có tư thái phục tùng và thương yêu, rất mẫn cảm với sự đυ.ng chạm của alpha, cẳng chân nhỏ dài như có như không làm phiền hắn, cánh tay Triêu Đăng vòng qua vai Tang, tay thanh niên tóc nâu thuận thế trượt xuống eo đối phương, mò đến nơi trắng mịn đã ẩm ướt vị ngọt, quấn quít vấn vương, pheromone kiều diễm ướŧ áŧ như mặt trời mới mọc đủ để alpha lý trí nhất phát điên.

Ngón tya của thanh niên xinh đẹp dừng lại trên vạt áo của người kia, đầu ngón tay trượt theo khuy áo, cuối cùng, Tang dừng lại hành động mười phần xâm phạm, chậm rãi liếʍ lấy chất lỏng ẩm ướt trên năm ngón tay, như đang thưởng thức một mỹ vị nào đó, hắn ôm mỹ nhân uể oải không mở nổi mắt lên, nhấc chân đạp cửa phòng ra giáo đường.

“Anh chiếm được đóa mân côi rồi à?”

Giáo chủ áo đỏ trẻ tuổi tuấn lãng thấy hắn ôm người đi ra, mỉm cười hỏi thăm.

“Chưa phải lúc.”

“Anh rất quan tâm cậu ta, hơn nữa còn rất dịu dàng.” Roddy bỏ kinh văn trên tay xuống: “E rằng sau khi lão Costa rơi đài, con trai duy nhất của lão còn hạnh phúc hơn? Chẳng hạn như làm phu nhân của bố già trẻ nhất Italia từ trước đến nay… Muôn vàn sủng ái cũng chỉ đến thế là cùng.”

Tang không để ý đến gã, không mặn không nhạt liếc nhìn Roddy một cái, tầm mắt lướt qua thập tự giá trên giáo đình, mặt trời lặn về tây vẽ nên màu sắc nhập nhèm, giáo chủ áo đỏ thức thời không nói nữa, thay thanh niên kéo cửa lớn giáo đường ra, trước khi rời đi, Roddy hạ thấp người, thành kính như một tín đồ trung thành tuyệt đối.

“Sicillia chờ ngài chiến thắng trở về.”

Ba giờ chiều, cà phê được mặt trời chiếu rọi bốc lên hương vị nồng nàn, thời điểm Triêu Đăng xuống lầu liền thấy hộ vệ của mình đang nhận lấy tách cà phê từ một người phụ nữ thướt tha thùy mị, Triêu Đăng nhận ra vị nữ sĩ dịu dàng kia, là quản gia đã hơn mười năm ở Costa, thường ngày xử sự nghiêm khắc ôn hòa, vậy mà không biết bằng cách nào trong vòng hai tháng Tang đã làm cho cô cam tâm tình nguyện mở ra tiêu chuẩn cao nhất. Nhìn thấy Triêu Đăng, Tang giơ cốc với y.

“Nhị thiếu gia muốn nếm thử không? Hương vị rất tuyệt.” Đôi hổ phách nhìn về phía nữ quản gia: “Tiểu thư Leah pha cà phê rất tuyệt đó.”

Nữ quản gia cười đáp một tiếng, vừa vặn có người gọi cô, hành lễ với Triêu Đăng xong liền cất bước rời khỏi.

“Tang.” Triêu Đăng vội vội vàng vàng ngồi xuống bên cạnh hắn, từng tia pheromone ngọt ngào tiết ra theo động tác ấy, trong mắt người đối diện, rất giống một bé thỏ vây quanh chủ nhân, vừa đáng yêu lại vừa da^ʍ mỹ: “Trên người em xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vệ Tiễu.”

[Đừng nói chuyện.]

“…”

Nghẹn chết.

Thấy Triêu Đăng không phản ứng, thanh niên tóc nâu rút đi ám sắc trong mắt, vô cùng tự nhiên rót cho Triêu Đăng nửa ly cà phê, bỏ thêm chút sữa và đường: “Câu đó là của quê tôi, ý là chào buổi chiều.”

“…”

Chào buổi chiều khá lắm… Khá lắm P.

Tại sao hắn lại biết được tên! Của! Bạn! Học! Vệ! Nháo! Nháo! A!

[Chuyện gì đang xảy ra?!]

[Lúc bị kí hiệu vì quá sung sướиɠ, cậu kêu tên chồng trước.]

[…]

[Rộng Rãi nhớ kỹ phát âm.] Hiếm thấy hệ thống tốt bụng nhắc nhở: [Cẩn thận một chút.]

[…]

Không tới nửa giây, tiếng nói trong đầu bỗng nhiên đổi giọng: [… Về sau, có thể lợi dụng điểm này.]

“Nhị thiếu gia.” Chàng trai đối diện đột nhiên sắc mặt nghiêm túc, Tang nhanh chóng quan sát bốn phía, cúi đầu kề sát Triêu Đăng: “Hôm qua ở giáo đường ngài bị alpha kí hiệu tạm thời, vô cùng xin lỗi, lúc tôi đi ra đã chậm, tôi mua thuốc ức chế và thuốc xịt cho ngài, có thể tạm thời tiêu trừ mùi vị alpha trên người ngài.”

“Cha em có biết không?”

“Chuyện này không có người thứ ba biết, xin ngài yên tâm.” Âm thanh lo lắng của Tang đầy mềm mại: “Tôi phạm phải sai lầm khó có thể tha thứ, nếu như ngài muốn, xin hãy trừng phạt thuộc hạ.”

“Bị kí hiệu tạm thời sẽ như thế nào?”

“Có người nói cho tôi, nếu bị alpha kí hiệu.” Bên trong đôi hổ phách có lưu quang chuyển động, Tang vô tội đến lạ thường mở miệng nói: “Ngài sẽ trở thành con thỏ dâʍ đãиɠ của hắn.”

“… Mời anh nổ tung.”

“Có chút khó khăn.” Tang duy trì vẻ mặt khiêm tốn: “Xin đổi kiểu khác?”

[Du͙© vọиɠ độc chiếm của Rộng Rãi rất mạnh.] Hệ thống nói nhỏ bên tai y: [Nếu cậu ám chỉ hắn hai chữ “Vệ Tiễu” một chút thì sao, tốt nhất là sau khi giá trị yêu thương đủ năm sao, hiệu quả sẽ rất tốt đó.]

[…]

Đù má tâm tổng thống như mò kim đáy biển, âm mưu quỷ kế sa đọa thậm tệ.

Triêu Đăng do dự một chút: [… Làm đi.]

“Thôi.” Triêu Đăng vung vung tay: “Mấy ngày thì hết?”

“Ít nhất là một tuần.”

Triêu Đăng mất tập trung gật gật đầu.

Bên trong nhà hàng treo đầy đèn đỏ khói xanh, bên ngoài chính là thành phố lung linh ánh đèn, mấy cô phục vụ đeo tạp dề buộc lại vòng eo nhỏ gọn, thiếu nữ tóc ngắn đỏ lửa đặt bộ dụng cụ ăn uống trước mặt người khách trẻ tuổi, cô phục vụ liếc trộm khách hàng một cái, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ ửng.

[Giá trị yêu thương: 2 sao.]

“A Đăng.” Đối diện người đàn ông là thanh niên tóc đen mắt đen, gương mặt xinh đẹp như hoa, mùi nước hoa nhàn nhạt men lên chóp mũi, Triêu Đăng ngẩng mặt lên: “Đã lâu không gặp, em vẫn chói mắt như xưa, khiến người không thể dời mắt.” Ca ngợi xong, người đàn ông tùy ý đổi chủ đề: “Costa tiên sinh có khỏe không?”

“Ông ấy rất khỏe.”

Nhớ tới mấy tiếng trước, ba lấy danh nghĩa của ổng cưỡng ép không thèm để ý sự phản đối của Triêu Đăng, đẩy đi kết thân với người thừa kế gia tộc Lorenzo, Triêu Đăng… Triêu Đăng cảm thấy kí©h thí©ɧ muốn chết.

Tầm mắt xẹt qua thanh niên ngồi bàn sau lưng người đàn ông, phút chốc cùng Tang bốn mắt nhìn nhau, người kia cười cười phất tay với Triêu Đăng.

Thật mẹ nó đáng sợ, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

“Nghe nói em đã từ chối gần như tất cả alpha của các gia tộc trong Sicillia?”

“Ừm ừ.” Triêu Đăng thừa nhận: “Không thích.”

Alpha đối diện không kiềm chế được phóng ra pheromone, hiển nhiên là bị lời của mỹ nhân khơi dậy du͙© vọиɠ chinh phục, gã nhìn đôi mắt Triêu Đăng đã sắp mê mang, khi tay gã sắp chạm vào người y, đột nhiên nhà hàng cúp điện la hét thất thanh, khi cây nến bị đốt lên mơ hồ thấy được người đàn ông trước mặt đã bị dao ăn lòe lòe tỏa sáng ghim đầy người, Triêu Đăng bị người che miệng, cưỡng chế lôi vào phòng vệ sinh đen tối.

“Trên người em có mùi của người khác.”

Âm sắc khàn khàn sâu dày khiến đồng tử Triêu Đăng co lại, bắp chân không thể khống chế run rẩy, y nỗ lực giãy dụa muốn nhìn rõ người đang đè mình lại bị đối phương bức bách mở lớn hai chân ngồi lên bồn cầu, tuyến thể sau cổ bị người cắn phá, kɧoáı ©ảʍ khi bị kí hiệu một lần nữa khiến y phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

Alpha phía trên ung dung liếʍ lấy chất lỏng chảy ra nơi tuyến thể, khi nghe thấy tiếng nức nở bị Triêu Đăng đè nén, nhấc lên cổ tay phải của mỹ nhân dưới thân, lấy tư thái đầy ưu mỹ hôn lên lòng bàn tay mịn màng trắng nõn.

Thời điểm Triêu Đăng gặp mặt người thừa kế Lorenzo đã chết, xuất phát từ lễ tiết gã hôn môi lên mu bàn tay phải của Triêu Đăng.

“Tôi không thích nơi này có mùi của người khác.” Người nói chuyện liếʍ láp chiếc cổ xinh đẹp, hơi bất ngờ khi bên trên nhô lên khúc xương như nụ hoa mềm mại, tiếng nói khàn khàn tựa như uy hϊếp, lại tựa như đang nỉ non tâm tình, âm sắc y như đúc tên sát thủ gϊếŧ chết nữ diễn viên trong rạp hát: “Vô luận đối phương là nam hay nữ, là A, B hay thậm chí là O.”

“Bạch điểu?” Triêu Đăng chống hai tay lên bồn cầu, cố gắng chống đỡ cái eo mềm nhũn dưới sự kí©h thí©ɧ của alpha không bị trượt xuống: “Hôm ở giáo đường cũng là anh?”

“Em có thể ỷ lại tôi.”

Trong mơ hồ nghe được tiếng cười của sát thủ, cánh tay thon dài mạnh mẽ của đối phương ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, thời điểm liếʍ lấy tuyến thể thoải mái đến mức khó có thể tin, Triêu Đăng bị người kia mạnh mẽ liếʍ láp đến phóng thích, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng lên, không còn sức chống cự ngã xuống bồn cầu, không thể nhúc nhích, mặc cho nam nhân tùy ý làm ác trên người mình.

Đôi ô mặc liễm diễm hơi nước, lông mi rũ xuống, mỹ nhân vừa đạt đến cực hạn toàn thân hiện lên màu hồng khả ái, mà tuyệt nhất phải kể đến biểu cảm trên mặt y, mị thái động nhân đặc hữu của omega ——–

“Bé thỏ ngoan.”

Nương theo cánh tay thả ra, bạch điểu ghé vào vành tai Triêu Đăng nhẹ giọng nỉ non.

“A…!”

Như bị quỷ thần xui khiến, dưới ảnh hưởng mạnh mẽ pheromone của alpha, vị ngọt trong suốt một lần nữa lan tràn dưới thân, Triêu Đăng cảm giác được người kia hôn lên vành tai mình, dưới tình huống đang thất hồn lạc phách, người kia không chút do dự rời khỏi phòng vệ sinh.

Rất nhanh nhà hàng đã sửa điện xong, Tang phát hiện con trai thứ hai gia tộc Costa hai mắt thất thần trong phòng vệ sinh, nhị thiếu gia eo mỏi chân run, mãi khi Triêu Đăng hơi khá khá hơn một chút, hắn mới dìu người đi ra phòng ăn.

“Người thừa kế Lorenzo chết rồi.” Trong đôi ngươi hổ phách của Tang dường như xẹt qua ám mang: “Ở đây không tiện, có chuyện gì về gia tộc hãy nói.”

“Được…”

Trong thanh âm của Triêu Đăng mang theo sự run rẩy không dễ phát giác, thấy y như vậy, Tang quan tâm cụp mắt khẽ hỏi: “Nhị thiếu gia, ngài bị giật mình ư?”

Triêu Đăng lắc đầu một cái, lúc bọn họ đi qua, bàn bên cạnh là một đám người biểu diễn nghệ thuật, mỹ nữ xinh đẹp thân mặc tơ lụa đang cười cười nói nói vội vàng cầm gương nhỏ son môi, màu son đỏ hồng giúp khuôn mặt của cô bắn ra diễm quang bốn phía, khi thấy được có mấy thiếu nữ kiều mị mang tai thú trên đầu, bước chân Triêu Đăng khẽ khựng lại.

Mèo, chó, cọp, báo…

Vậy mà không có thỏ, nôn.

“Nhị thiếu gia.” Tang thu hết phản ứng của người nọ vào mắt, chàng trai hài hước có bóng dáng sát thủ cong cong môi, tựa như nhớ đến điều gì, nói với Triêu Đăng: “Lúc nãy ngài nói, trong phòng vệ sinh có người kia rất ghét khi ngài có mùi của người khác, ngài đoán hắn là bạch điểu?”

“Hả? Đúng…”

“Lorenzo hôn tay ngài xuất phát từ lễ tiết, bạch điểu vì muốn xóa bỏ vết tích nên hôn tay ngài, vậy hắn hôn mu bàn tay hay lòng bàn tay của ngài?”

“Lòng bàn tay.”

Lại nói, cần phải hỏi rõ ràng là mu hay lòng bàn tay sao…

“Hôn môi lòng bàn tay, trong tâm lý tội phạm có giải thích.” Tang ưu nhã cầm lấy tay phải của Triêu Đăng, môi hôn lên mu bàn tay người nọ: “Khi một tên tội phạm hôn môi lòng bàn tay, điều đó có ý nghĩa hắn muốn cưỡиɠ ɖâʍ ngài.”