Chương 32B

Editor: ThmaiD

Chương 32B

Ba người khác nghe vậy trong lòng không khỏi kinh ngạc, bọn họ khi nãy bởi vì quá sợ hãi cùng hoảng loạn cho nên hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của vợ chồng tam lão gia.

Tam phu nhân cắn răng nói hết ra những điều mà mình biết.

Tình huống trước mắt xảy ra chính xác là do bọn họ động tay động chân, bởi vì bất mãn đối với những quyền lợi được hưởng trong gia tộc, hai người này liền sinh ra suy nghĩ chống đối. Vào lúc này, đột nhiên có một người liên hệ với bọn họ, nói đại phòng đều dựa vào việc được ở một nơi có phong thủy tốt, nên mới có thể nắm giữ quyền hạn lớn nhất trong xí nghiệp gia tộc, người kia còn bảo, nếu muốn được như đại phòng, bọn họ phải chủ động thay đổi một chút phong thủy trong biệt thự.

Lúc đầu bọn họ cũng không tin, nhưng sau lại thấy đối phương hiểu biết rất nhiều thứ, thậm chí có thể tính ra một vài bí mật chỉ bọn họ mới biết, vợ chồng tam lão gia thấy vậy tức khắc tin hơn phân nửa.

Sau đó, người nọ liền chỉ điểm để bọn họ làm ra một số việc tưởng chừng vô nghĩa, nhưng kết quả có vẻ thật sự hữu hiệu, bọn họ còn cảm thấy dạo gần đây bản thân mình may mắn hơn trước nhiều. Vì thế, vợ chồng tam lão gia liền mù quáng tin tưởng người kia, hắn nói những tấm gương trong biệt thự có lẽ sẽ ảnh hưởng xấu đến phong thủy, hai vợ chồng tam lão gia nghe vậy quyết định làm theo chỉ dẫn của đối phương, động tay động chân thay đổi tấm gương mới bên trong phòng của Trình Gia.

Cũng bởi vậy, sau khi gương trong phòng Trình Gia bị đổi mới, các loại xui xẻo liền dồn dập ập đến.

Tam lão gia tuy rằng có biết đến sự kiện người kia tự sát ở trong nhà, nhưng vào thời điểm đó, ông ta đang ở một nơi khác, cho nên không được tự mắt chứng kiến những ngày đen tối nhất bên trong biệt thự Trình gia. Lại nghĩ, nếu đã trôi qua nhiều năm như vậy mà chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ thay đổi một tấm gương thôi thì chắc cũng không sao, vẫn là tiền đồ của chính mình là quan trọng nhất, đâu ai ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển đến một trình độ không thể vãn hồi như thế này.

Nghe xong lời thú tội của vợ chồng tam lão gia, Trình Gia sắp bị tức chết, ánh mắt không khỏi đông lại.

Đù má! Đây là tình tiết quái quỷ gì nha! Đang yên đang lành đi nghe mấy cái ba lăng nhăng ở đâu ra về ám hại người nhà, đã thế còn chọn phòng thằng cháu ruột để xuống tay, trách không được mấy ngày nay xui xẻo cứ kéo đến nườm nượp, quỷ cũng gặp đến hai lần, nếu không có Cố đại sư, thi thể của tui hiện tại có khi đã hỏa tang xong xuôi hết rồi á!!

Quản gia cùng Phương Tuệ Tuệ vẻ mặt đầy vi diệu nhìn về phía vợ chồng tam lão gia, tuy rằng thân phận bọn họ không thể trực tiếp nói cái gì, nhưng trong lòng suy nghĩ cái gì thì không ai biết.

"Thì ra là thế." Cố Vô Kế mở miệng.

"Xem ra là do hai vị động tay động chân mới làm cho tất cả gương trong biệt thự đều xảy ra biến hóa..... Chúng nó vốn không thể gây ảnh hưởng đến thế giới hiện thực, cho nên trong hơn hai mươi năm trở lại đây, Trình gia vẫn hết sức an ổn, không xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện tại, hết thảy đều thay đổi."

Xem ra, cái thế giới trong gương này đã tồn tại được khá lâu rồi.

Khi còn nhỏ Trình Gia thường xuyên nghe thấy tiếng bước chân vọng tới, tiếng bước chân đó phỏng chừng từ trong gương phát ra bên ngoài, nhưng lúc đấy hắn vẫn còn là một đứa trẻ, đương nhiên sẽ không chú ý đến điểm này, chỉ nghĩ rằng trong nhà có khách đến chơi.

Ban đầu, Cố Vô Kế còn hoài nghi mọi chuyện là do chính mình chẳng may kích phát phó bản nhiệm vụ cho nên mọi người trong biệt thự mới bị đẩy nhanh tốc độ kéo vào thế giới trong gương..... Nhưng hiện tại xem ra dù không có sự tác động của cậu, nơi này cũng sẽ biến thành như thế này, vì vậy, tâm lý của Cố Vô Kế cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Mọi chuyện tại sao sẽ diễn ra như thế này chứ!?" Tam lão gia tự lẩm bẩm một mình: "Chúng tôi đã làm theo đúng hướng dẫn của người kia mà, đâu có sai sót gì, mà sao lại......"

"Hai vị vẫn chưa rõ ràng sao, có người muốn ra tay hủy hoại Trình gia." Cố Vô Kế nói tiếp: "Kẻ cố ý tiếp cận hai người phỏng chừng không phải vì giúp đỡ, ngay từ đầu tên đó chỉ lợi dụng sự tham lam cùng ngu dốt của hai người để tiện bề hủy hoại Trình gia từ bên trong mà thôi."

Trình Gia mở miệng trào phúng: "Trên đời này làm quái gì có chuyện tốt đến như vậy, vô sự hiến ân cần phi gian tức tặc! Các người hiện tại đã vừa lòng chưa!? Trình gia chúng ta sắp bị hủy trong tay các người!!"

"Mày nói cái gì!?" Tam lão gia mặc dù rất hối hận, nhưng cũng không chấp nhận được việc bị thằng cháu trai chửi thẳng vào mặt, ông ta cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm nặng nề, mặt mũi bị lột sạch.

"Từ từ, nhị thiếu gia, tam lão gia, bây giờ không phải lúc thích hợp để tranh cãi." Quản gia vội lên tiếng khuyên bảo: "Chúng ta vẫn nên ngồi nghe Cố đại sư quyết định như thế nào đi."

"Đúng đúng đúng!!" Vừa nghe thấy ba chữ Cố đại sư vang lên, Trình Gia vốn đang hùng hổ muốn xông lên đánh cho tam lão gia một trận, lập tức ngoan ngoãn ngồi trở lại, còn không quên quay ra tặng cho Cố Vô Kế một ánh mắt tràn ngập sự sùng bái.

Những người khác: "......" Tuy rằng đã biết từ sớm nhưng thế này là u mê hết thuốc chữa rồi!!!

"Điều cần thiết bây giờ chính là suy đoán xem thân phận thực sự của kẻ thần bí kia, nếu không cho dù chúng ta có thoát được ra bên ngoài đi chăng nữa cũng rơi vào thế bị động mặc người xâu xé." Cố Vô Kế mở miệng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tam lão gia: "Ông liên hệ với kẻ đó bằng cách nào?"

Mấy lần trước cũng gặp qua không ít người và quỷ từng có quan hệ với kẻ thần bí kia, nhưng bọn họ cũng không cung cấp được manh mối nào hữu dụng..... Nhưng lần này chắc sẽ khác đi.

"Lần đầu gặp mặt là do người khác giới thiệu, về sau đều hẹn gặp hắn ở nhà riêng." Tam lão gia lúc này cũng biết chính mình bị lừa, căm phẫn mở miệng: "Nhưng mà tôi đã cho người đi điều tra qua, nghe nói hắn là người của Ninh gia ở thủ đô..... Ninh gia không phải gia tộc tầm thường gì, trong thành phố này cũng khá là nổi tiếng, vì vậy tôi mới mù quáng tin tưởng không nghi ngờ."

Cũng bởi vậy, khi bọn họ thấy Trình Gia dắt Cố Vô Kế về nhà, sau đó nhận ra cậu ta chính là người đã phá được một vụ án đầy rúng động được đăng trên bảng tin thời sự, rồi sợ cậu ta phát hiện ra hành động lén lút của mình.... Cho nên lúc đó hoảng quá chỉ có thể chạy trối chết.

Đây chính lần đầu tiên tui thu được tin tức của kẻ thần bí đứng sau màn dật dây, còn về phần Ninh gia kia, rõ ràng mới nghe thấy lần đầu nhưng không hiểu sao tui lại cảm thấy có chút quen thuộc nha.

"Cố đại sư, ngài nhất định phải cứu chúng tôi!!" Tam phu nhân bây giờ đâu dám làm ra vẻ bố đời mẹ thiên hạ nữa, nội tâm khủng hoảng khiến bà ta luôn ở trong trạng thái sợ hãi: "Chúng tôi biết sai rồi mà, xin, xin đừng bỏ lại chúng tôi, chúng tôi không muốn chết ở nơi này a!!"

"Tôi biết, tôi sẽ nỗ lực." Cố Vô Kế nói.

"Người của Ninh gia khẳng định không thể lợi hại bằng Cố đại sư, có Cố đại sư ở đây tất cả vấn đề chắc chắn sẽ được tháo gỡ!" Trình Gia bên kia đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên nhớ tới một điều gì đó: " Đúng rồi, nếu mọi chuyện xảy ra là do tấm gương trong phòng tôi thúc đẩy, vừa vặn hôm qua tôi có lắp cái camera cạnh đó, chúng ta thử đi kiểm tra xem có phát hiện được cái gì không."

"Không thể qua bên đó được!!" Quản gia vội vàng mở miệng, sắc mặt tái nhợt lại: " Nếu bây giờ muốn đến phòng của nhị thiếu gia, bắt buộc phải đi qua căn phòng đó..... Căn phòng người kia tự sát!! Tuy rằng căn phòng đó đã được khóa kín, nhưng mà....."

"Không sai." Cố Vô Kế đồng ý với quản gia, trực giác của cậu mách bảo lúc này không thể đi đến nơi đó, nếu không sẽ có điềm xấu xảy ra: "Rốt cuộc cái thế giới trong gương này không hoàn toàn đồng nhất với thế giới hiện thực ngoài kia, nó sẽ căn cứ vào tâm ý của quỷ hồn mà thay đổi, đến gần căn phòng kia phải nói là cực kỳ nguy hiểm."

Mọi người tức khắc lâm vào trầm mặc, không cần não cũng biết nơi đó rất nguy hiểm, đó chính là nơi tồn tại đáng sợ nhất ở nơi này tự sát a!!

"Vậy chúng ta cứ đến thư phòng trước xem sao." Cố Vô Kế đưa ra quyết định: "Mọi người có ý kiến gì không?"

Những người khác đồng loạt lắc đầu.

Vợ chồng tam lão gia không dám đi ra bên ngoài đối mặt với ma quỷ, lấy cớ bị thương không tiện hành động, muốn lưu lại nơi này.

Cố Vô Kế vốn chỉ tính toán dẫn một mình quản gia đi cùng mà thôi, bởi vì ông ta là người hiểu biết căn biệt thự này hơn ai hết, cũng là người từng trải qua giai đoạn đen tối nhất trong Trình gia, và cũng là người duy nhất ở đây từng tiếp xúc với những tư liệu mà vị cao nhân kia để lại.

Trình Gia và Phương Tuệ Tuệ không có ý muốn lưu lại, lon ton chạy theo Cố Vô Kế cùng quản gia đi đến thư phòng.

Lúc những người khác đều đi hết, căn phòng đột nhiên an tĩnh đến kỳ lạ, cảm giác sợ hãi bất tri bất giác trôi nổi trong tâm trí của vợ chồng tam lão gia. Từ khi sinh ra đến bây giờ, chưa lúc nào bọn họ chật vật như lúc này.

"Ai!?"

Một tiếng gì đó khe khẽ vang lên, hình như là tiếng thở dài của ai đó.

"Ông có nghe thấy tiếng gì không?"

"Tai bà có vấn đề à!? Nơi này làm quái gì có ai ngoài chúng ta..... Từ từ?!"

Hai người quay đầu lại, bất thình lình phát hiện, bức tường đằng sau vốn không có cái gì, bỗng hiện lên hai mặt gương.

Trong gương rõ ràng phản chiếu ra khuôn mặt của bọn họ, nhưng biểu tình lại vô cùng dữ tợn.

.....

Nhóm người Cố Vô Kế cất bước hướng tới thư phòng, cũng may thư phòng cách nơi này không xa lắm, vừa tiết kiệm thời gian cùng công sức, chứ nếu ở xa quá, ai biết trên đường đi sẽ xảy ra chuyện gì.

Dọc đường đi nhìn thấy xung quanh mình toàn gương là gương, trong lòng mọi người không khỏi mang theo vài phần bất an.

"Tôi thật ra rất muốn xông lên đập vỡ tất cả các mặt gương ở đây." Trình Gia nghẹn khuất mở miệng: "Nhưng lại không thể động thủ."

"Nhị thiếu gia, ngài đừng kích động, làm vậy sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn." Quản gia nhắc nhở.

"Cháu biết mà." Trình Gia không khỏi thở dài, sau đó bước nhanh đuổi kịp Cố Vô Kế ở phía trước.

Quá trình đến thư phòng thuận lợi đến không tưởng, khiến mọi người đều cảm thấy có chút bất hợp lý.

Chỉ là khi đẩy cửa bước vào bên trong, bọn họ nháy mắt liền rõ ràng tại sao vừa rồi lại thuận lợi đến như vậy, hóa ra phiền toái đều chờ ở chỗ này a.

Nhìn núi sách trước mặt, bọn họ ý thức được một điều, muốn tìm tư liệu ở đây chả khác gì mò kim đáy bể, tầng tầng lớp lớp sách báo như để thử thách lòng kiên nhẫn của bọn họ vậy.

"Chúng ta cứ thế mà triển thôi, nhanh lên, chú ý thời gian." Cố Vô Kế trực tiếp bước vào, thời gian không còn nhiều, bây giờ đã đến giữa trưa rồi, nếu đến tối mà không giải quyết được, chỉ sợ sẽ không còn đường lui.

Những người khác thấy vậy cũng phải căng da đầu đi theo. Căn cứ theo lời trần thuật của quản gia, những tư liệu thuộc loại xa xưa, chắc sẽ không để lung tung ở bên ngoài, có khả năng cao sẽ được đặt bên trong một cái hòm đặt tại góc khuất thư phòng.

Đã tìm ra phương hướng đúng đắn, mọi người nhanh chóng triển khai công cuộc tìm kiếm, không bao lâu liền bê hết các loại hòm trong góc đặt ra bên ngoài, lục lọi.

Có lẽ bởi vì nơi này là thế giới trong gương, chữ viết trên giấy tờ đều bị phản chiếu theo hướng ngược lại, điều đó tăng thêm không ít phiền toái cho công cuộc tìm kiếm, cho dù có tìm ra được cũng phải mất nửa ngày để dịch xem bên trong rốt cuộc ghi những gì.

Hình ảnh phản chiếu của mọi người trên những mặt gương gần đó dường như càng trở nên quỉ dị, bọn họ không khỏi cảnh giác lên, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường, tinh thần căng thẳng đến cực điểm.

Ngay lúc này, một bàn tay rón rén chui ra từ một mặt gương gần đó, sắp chạm vào người quản gia cách nó gần nhất, Cố Vô Kế cảm giác được hơi thở không đúng, quay đầu lại kịp thời phát hiện ra nguy hiểm, vươn tay kéo quản gia ra chỗ khác, bàn tay kia thấy chụp phải khoảng không, nhanh chóng rụt trở về.

Quản gia lúc này mới phát hiện ra bàn tay kia, sắc mặt tức khắc tái nhợt lại, thân thể theo bản năng lùi lại vài bước.

"Cẩn thận, mấy tấm gương này rất nguy hiểm."

Mọi người không dám tưởng tượng nếu như bị kéo thẳng vào trong gương thì sẽ xảy ra chuyện gì.

"Thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm." Cố Vô Kế vừa tìm vừa nói: "Gương ở đây chắc hẳn đã bị cái gì đó tạm thời trói buộc lại, nhưng theo thời gian những trói buộc đó sẽ dần dần biến mất, khi đó, ác quỷ trong gương cũng sẽ được thả ra....."

Đến lúc đó, cho dù bọn họ vẫn chưa tìm ra tư liệu, cũng chỉ có nước xách dép bỏ chạy mà thôi.

Ngay lúc này, ánh mắt của Cố Vô Kế bỗng chú ý đến một chỗ, cậu vội vàng ngồi xổm xuống, vươn tay rút ra một tập hồ sơ trong đống tư liệu.

Bên trong hồ sơ có một tập bút ký, nhưng điều thu hút sự chú ý của Cố Vô Kế chính là phía trên của nó có vẽ hình tấm gương.

Quản gia thấy vậy, khẳng định: "Đúng rồi, đúng là cái này, tôi còn nhớ rõ."

"Nếu tìm được rồi, chúng ta đi khỏi đây thôi." Dứt lời, Cố Vô Kế đang định xoay người đi ra khỏi thư phòng, thì ánh mắt bỗng dừng lại ở một tấm gương gần đó.

Những người khác nghe Cố Vô Kế nói vậy đều thở phào nhẹ nhõm, từ trên mặt đất đứng dậy.

Hai chân của Phương Tuệ Tuệ có vẻ là do ngồi xổm tìm tư liệu lâu quá nên đã tê rần lại, lúc đứng lên có chút không vững, Trình Gia bên cạnh theo bản năng muốn đỡ, lại bị Cố Vô Kế vươn tay ngăn cản.

"Cố đại sư?" Trình Gia kinh ngạc nhìn Cố Vô Kế, đương nhiên hắn không cho rằng Cố Vô Kế làm vậy là sai, hắn chỉ thắc mắc tại sao không được làm như vậy.

"Cô ta không phải là Phương Tuệ Tuệ, đừng để bị chạm vào." Cố Vô Kế vừa nói vừa chỉ huy mọi người lui về phía sau.

Lúc đang định xoay quanh rời đi, khi ánh mắt cậu rơi xuống tấm gương kia, liền hiểu rõ thông tin ghi bên trong tập bút ký.

Tập bút ký kia có viết, nếu không may, có người bị kéo vào trong gương, người bị kéo vào trong gương đó, sẽ bị ác quỷ thay thế.

Hơn nữa, ác quỷ ngụy trang thành nhân loại kia, thậm chí còn có thể lấy được một bộ phận ký ức của người mà nó thay thế, cho nên rất khó để phân biệt thật giả..... Phương pháp duy nhất để phân biệt chính là, bởi vì chui từ trong gương ra, ác quỷ kia cũng như chữ viết trên giấy vậy, toàn thân đều bị đảo lộn theo chiều ngược lại.

Tuy rằng Phương Tuệ Tuệ trước mắt nhìn qua vẫn như bình thường, nhưng Cố Vô Kế chính là Cố Vô Kế a, theo bản năng luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ bé nhất của những người xung quanh mình, vì vậy cậu nhanh chóng phát hiện ra hoạ tiết trên quần áo Phương Tuệ Tuệ trái lại hoàn toàn so với lúc ban đầu.

"Sao ngài có thể nói như vậy?" Vẻ mặt của Phương Tuệ Tuệ đầy khϊếp sợ cùng không dám tin, cả người giống như đã bị đả kích nặng nề, khoé mắt nhanh chóng đỏ lên: "Không, đó không phải sự thật, em có làm cái gì đâu, em là Phương Tuệ Tuệ mà...."

Giọng nói của cô ta tựa hồ mang theo một cỗ mê hoặc nhân tâm, chỉ cần trong lòng hơi chút nghi hoặc, không ít thì nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Quản gia có vẻ đã bị ảnh hưởng, vẻ mặt có chút không đành lòng, mồm nhanh hơn não: " Thật sự có vấn đề sao? Con bé nhìn qua chẳng khác gì người bình thường....."

'Phương Tuệ Tuệ' biểu cảm đầy bi thương nhìn chăm chú vào Trình Gia phía sau Cố Vô Kế, rốt cuộc trong ký ức mơ hồ, nàng cảm nhận đã được, chủ nhân thân thể này có mối quan hệ thân thiết nhất đối với Trình Gia, nếu xuống tay từ người này, nhất định sẽ thành công: "Gia ca, chẳng lẽ đến cả anh cũng không nhận ra em sao?? Em là Tuệ Tuệ của anh đây mà!!"

"Hừ!! Nếu Cố đại sư đã nói như vậy, nhà ngươi khẳng định không phải Tuệ Tuệ!! Yêu nữ chết tiệt, còn dám mê hoặc bổn thiếu gia ta!!" Trình Gia oán hận mở miệng.

'Phương Tuệ Tuệ': "....."

Tên này có thể thoát khỏi sự mê hoặc của tui thì trăm phần trăm là gay rồi!!!