🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Editor: ThmaiD
Chương 31B
Dứt lời, ba người liền cất bước xuống lầu, dọc đường đi Cố Vô Kế phát hiện xung quanh được treo không ít gương, tại thế giới trong gương này, số lượng gương so với thế giới hiện thực nhiều gấp mấy lần.
Lúc ba người đi xuyên qua dãy hành lang treo đầy gương, bỗng, có một bàn tay đột nhiên chui ra từ bên trong một mặt gương gần đó, nó vươn dài ra, muốn bắt lấy Phương Tuệ Tuệ.
Phương Tuệ Tuệ theo bản năng nhảy sang một bên tránh thoát, nhưng trọng tâm không vững, mắt thấy sắp bị trượt chân ngã lăn quay xuống cầu thang, may mắn thay, nàng đã được Cố Vô Kế nhanh chóng giữ lại, kịp thời ngăn cản bi kịch diễn ra.
Căn biệt thự này có lẽ đã được xây dựng từ rất lâu về trước, cầu thang được thiết kế theo kiểu dốc đứng hơi xoắn lại, lúc bình thường nhìn xuống đã vô cùng đáng sợ, nay ở tại thế giới trong gương, mức độ đáng sợ của nó đã tăng lên một tầm cao mới. Nếu cứ như vậy trực tiếp ngã xuống, cho dù không chết cũng bị thương nặng.
Cầu thang có lẽ sẽ như thế này :v"Cố, Cố đại sư?! Cảm ơn rất nhiều!" Phương Tuệ Tuệ hết cả hồn vòng tay ôm chặt l*иg ngực của mình để bình tĩnh lại, lúc nhìn về phía Cố Vô Kế đều phải cảm động đến phát khóc, nàng cảm thấy Cố Vô Kế thật ra chính là thiên sứ hạ phàm đến để cứu vớt bản thân mình.
"Đậu má, suýt thì hù chết người ta!" Trình Gia thề từ nay sẽ không bao giờ soi gương nữa.
Khi Cố Vô Kế mới bước vào đại sảnh, đã thấy quản gia cùng vợ chồng tam lão gia kia ngồi sẵn ở đó từ lâu, sắc mặt ba người đều chả ra gì, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
Bọn họ mới ngủ dậy liền phát hiện cảnh tượng quỷ dị trong biệt thự, may mắn là những hầu gái kia nhìn qua chỉ dọa người mà thôi, các nàng sẽ không tùy tiện tấn công người khác, vậy nên bọn họ mới có thể an tâm đi xuống đại sảnh.
Khung cảnh bên ngoài cũng không khá hơn là bao, sương mù hắc ám cùng với cây cối dị dạng, nhìn từ xa đã nổi hết da gà da vịt, chả có ai dám tùy tiện bước ra bên ngoài.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Tam lão gia sắc mặt cực kỳ khó coi, hai mắt đầy hoảng loạn, tựa hồ mọi chuyện đã vượt quá sức chịu đựng của gã: "Tại sao nơi này lại có thể biến thành như vậy?"
Quản gia thấy vậy không thể không lên tiếng trấn an bọn họ, nhưng trên thực tế, đêm qua hắn còn bị ác quỷ hiện ra dọa đến xỉu, nhất thời không thể rặn ra được câu gì có tính an ủi, trong lòng chỉ có thể thở dài, việc này xem ra, không thoát khỏi quan hệ đối với sự kiện xảy ra hơn hai mươi năm về trước......
Nhìn thấy nhóm người Cố Vô Kế bước đến, quản gia khẩn trương lại gần kiểm tra xem Trình Gia có bị thương tổn ở đâu không, Trình Gia phải nhiều lần khẳng định bản thân mình vẫn ổn, quản gia lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Các vị." Cố Vô Kế lên tiếng thông báo cho tất cả mọi người biết tình huống trước mắt: "Mọi người chắc hẳn cũng đã phát hiện, nơi này có rất nhiều quỷ. Nếu tôi đoán không sai, chúng ta đã bị nhét vào thế giới trong gương."
"Đừng nói giỡn!" Tam lão gia thoạt nhìn đã kích động đến cực điểm, gã xông lên túm lấy cổ áo của Cố Vô Kế, lớn giọng quát: "Tất cả mọi chuyện, chắc chắn, đều do mày động tay động chân! Nói đi, rốt cuộc mày muốn cái gì --"
Dáng người Cố Vô Kế so với gã tam lão gia béo mập kia thì "mảnh mai" hơn rất nhiều, mọi người không khỏi lo lắng cho Cố Vô Kế mà toát mồ hôi. Sắc mặt Phương Tuệ Tuệ tức khắc biến đổi, tim đập càng lúc càng mạnh, vô cùng sợ hãi vị ca ca xinh đẹp trước mắt này bị lão già thần kinh kia làm tổn thương.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng "rầm" lớn đột ngột vang lên, đó chính là tiếng thân thể to bự của tam lão gia tiếp xúc thân mật với sàn nhà lạnh lẽo, xong việc, Cố Vô Kế vẫn làm như không có việc gì, đứng thong dong một chỗ chỉnh lại cổ áo bị nhăn.
Tam lão gia kinh ngạc nhìn Cố Vô Kế, vừa rồi gã cư nhiên một chút sức phản kháng lại cũng không có, quả thực không thể tin tưởng được, người thanh niên xinh đẹp trước mắt này lại có lực tay khỏe đến như vậy.
"Nếu các người ngồi xuống nói chuyện tử tế, thì tôi còn có thể đối xử tử tế lại với các người." Cố Vô Kế chậm rãi mở miệng, nhìn lướt qua mấy người trước mắt một lượt, ngữ khí vẫn vô cùng ôn nhu, nhưng ẩn sâu trong cái vỏ bọc ôn nhu ấy lại là những lưỡi dao sắc bén: "Nhưng, nếu cứ muốn đánh nhau, tôi cũng sẽ không nương tay."
Hiện tại xem ra, phó bản hiện thực so với những phó bản bình thường khác cũng không sai biệt mấy, phiền toái duy nhất ở đây lại chính là đồng đội hoàn toàn không muốn phối hợp a.
Lúc này, thái độ của nhóm người trong đại sảnh tức khắc biến đổi, dù sao tình huống trước mắt không quá lạc quan, mà giá trị vũ lực của Cố Vô Kế nhìn qua cũng không phải dạng vừa, mọi người có xông hết lên cũng không phải đối thủ của cậu ta, vẫn nên tỏ ra rụt rè một chút kẻo đối phương trở mặt thì không tốt.
Tam lão gia sau khi được vợ nâng dậy, cũng không dám mở miệng ho hé cái gì, gã cảm thấy sợ tên Cố Vô Kế này.
Quản gia nhớ lại những lời Trình Gia đã từng nói với bản thân mình, ánh mắt nhìn về phía Cố Vô Kế không còn dám khinh thường như lúc trước nữa, chẳng lẽ tiểu minh tinh hạng ba trước mắt thật sự có bản lĩnh đối phó với ác quỷ? Nếu cậu ta có thể giải quyết được sự việc phát sinh tại nơi này vào năm đó......
Tựa như đã phát hiện ra những suy nghĩ khác thường trong đầu quản gia, Cố Vô Kế liền quay đầu lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào ông ta, mở miệng thăm dò: "Quản gia, ông đã làm việc ở đây bao nhiêu năm rồi?"
Vẻ mặt quản gia vốn đang hết sức vi diệu, sau khi nghe thấy câu hỏi của Cố Vô Kế, biểu tình tức khắc tràn đầy tự hào, hiển nhiên được làm việc cho gia tộc họ Trình, đối với quản gia mà nói, là một điều rất đáng để kiêu ngạo: "Tính đến bây giờ cũng đã mấy chục năm rồi, từ khi còn rất trẻ, tôi đã bắt đầu làm việc tại Trình gia, các vị thiếu gia đều lớn lên dưới con mắt của tôi, sẽ không có ai hiểu biết Trình gia hơn tôi."
"Vậy thì tốt quá rồi." Ngữ khí của Cố Vô Kế tràn đầy vui sướиɠ, cảm thấy phiền toái đã giảm đi rất nhiều: "Tôi chỉ muốn hỏi ông một điều, căn biệt thự này trong quá khứ, từng phát sinh ra chuyện gì kỳ quái không? Nó rất có thể có quan hệ với những tấm gương kia."
Nghe vậy, sắc mặt của quản gia cùng vợ chồng tam lão gia đồng loạt biến đổi, quản gia lập tức mở miệng phủ quyết: "Không có phát sinh ra chuyện gì cả, mấy tấm gương kia chỉ là đồ trang trí bình thường thôi."
"Quản gia, điều tôi muốn ông trả lời sẽ là nhân tố quyết định chúng ta sống hay là chết, vấn đề chính ở đây chắc chắn nằm trong những tấm gương kia." Cố Vô Kế nói tiếp: "Tôi hy vọng ông đừng có dấu diếm nữa, nếu không, tất cả chúng ta, sẽ bị nhốt ở nơi này, mãi mãi."
Tuy rằng ngay từ đầu trong lòng mọi người không ít thì nhiều vẫn ôm thành kiến với Cố Vô Kế, cảm thấy hắn chỉ là một thành viên trong đám bạn bè rác rưởi của Trình Gia mà thôi, nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm này, Cố Vô Kế lại có thể trấn định đến như vậy, không ngoài dự đoán trở thành liều thuốc trợ tim trấn an sự hoảng loạn của tất cả mọi người, đám người không khỏi tăng thêm vài phần tín nhiệm cho Cố Vô Kế.
Quản gia há miệng thở dốc, lại nhìn sang Trình Gia đứng cạnh đó, lúc này mới quyết định, đem mọi chuyện nói hết ra.
Cho dù đây có là bí mật của toàn gia tộc họ Trình đi chăng nữa, nếu hiện tại không thành thật khai báo cho Cố Vô Kế biết, nói không chừng, tất cả bọn họ đều sẽ phải chết bên trong cái địa phương quỷ dị này, những người khác có chết cũng không sao, nhưng Trình Gia thiếu gia tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Hóa ra tại Trình gia hơn hai mươi năm về trước đã từng phát sinh một sự kiện. Lúc bấy giờ, ông nội của Trình Gia cũng chính là gia chủ của Trình gia lúc đó, còn có một người em trai tuổi đời còn rất trẻ, tính qua mới chỉ đến đôi mươi, thậm chí tuổi còn nhỏ hơn cả phụ thân cùng với bác cả của Trình Gia.
Mà cái vị ông chú trẻ kia, có lẽ là vì sinh ra quá muộn, cho nên thân thể cực kỳ ốm yếu, phần lớn thời gian đều ở trong nhà tĩnh dưỡng, tính tình lại vô cùng khó đoán, sáng nắng chiều mưa giữa trưa ẩm ướt, thường xuyên làm ra một số việc kỳ lạ khiến người khác không thể hiểu nổi.
Nhưng mà nghe nói dung mạo của hắn cực kỳ tuấn mỹ, xét trên nhiều phương diện còn là một người rất có tài hoa, nếu không phải thân thể quá kém, chắc hẳn sẽ không một ai có thể dời mắt khỏi người hắn.
Vào một ngày nọ, không có lấy một dấu hiệu báo trước, hắn đột nhiên cắt cổ tay tự sát trong chính căn phòng của mình, lúc mọi người phát hiện ra, người đó cũng đã trút hơi thở cuối cùng. Lại nghe nói, hiện trường vụ tự sát thập phần quỷ dị, những người phát hiện ra thi thể đều bị dọa không nhẹ, sau đó còn có vài người vì không thể dứt ra khỏi cảnh tượng ám ảnh kia mà tự sát theo.
Nhưng chuyện kể trên mới chỉ là điểm bắt đầu, liên tiếp sau đó, bên trong Trình gia, thường xuyên xảy ra một vài sự việc quỷ dị, có người vào nửa đêm hay nhìn thấy một bóng đen quái lạ đi quanh quẩn trên hành lang, người đó về sau bị dọa thành điên điên dại dại, vì vậy, trong lúc nhất thời, nhân tâm trong biệt thự đều vô cùng hoảng loạn, bọn họ khẳng định rằng, ông chú nhỏ kia chết đi đã hóa thành ác quỷ, quay trở lại Trình gia để báo thù rửa hận. Không ít người giúp việc đều sôi nổi nộp đơn từ chức, dù sao tiền không quan trọng bằng tính mạng a.
Sự việc trên thậm chí còn ảnh hưởng đến công việc làm ăn của Trình gia, ngay thời điểm đó, gia chủ Trình gia may mắn mời được một vị nghe nói là cao nhân đến nhà, cuối cùng hắn đã bày ra một phương pháp trừ tà, đó chính là treo nhiều tấm gương khác nhau ở khắp mọi ngóc ngách bên trong căn biệt thự, hơn nữa, hắn còn nhắc nhở mọi người nhiều lần, tuyệt đối không được chạm vào những tấm gương đó, phải làm như vậy thì linh hồn của ông chú nhỏ kia mới có thể yên giấc ngàn thu.
Sau khi thực hiện biện pháp kể trên, mọi chuyện tựa hồ khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có. Mà Trình gia cũng đem sự kiện này đè ép xuống, dù sao một điều quỷ dị như vậy, không thể để nó tiếp tục lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, kết quả của nó chính là, phú nhị đại ngốc bạch ngọt Trình Gia của chúng ta, hoàn toàn không biết trong nhà của mình rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì.
"Kiểu này xem ra, người kia lại....." Sắc mặt quản gia lúc này phải nói là cực kỳ phức tạp.
Cũng bởi vì từng trải qua giai đoạn hắc ám đó, cho nên đêm qua quản gia mới bị Hắc ảnh quỷ dọa sợ đến xỉu, dù sao nó đã thành công gợi ra bóng ma từ sâu trong lòng của ông ta.
Quản gia tự nhận bản thân là một người từng trải qua không ít chuyện, cho nên mới cảm thấy Cố Vô Kế rất giống một tên lừa đảo, không có khí chất của một bậc cao nhân, nhưng hiện tại đã không còn sự lựa chọn nào.
Vợ chồng tam lão gia bên cạnh sắc mặt đã trắng bệch lại, vô cùng nỗ lực giảm xuống sự tồn tại của bản thân mình, hoàn toàn không muốn mở miệng nói thêm cái gì, đương nhiên điều này đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Cố Vô Kế.
Trình Gia không khỏi khϊếp sợ, hoàn toàn không nghĩ tới trong nhà còn ẩn chứa một sự việc kinh hoàng đến như vậy! Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình có thể bình an lớn đến từng tuổi này cũng chẳng phải dễ dàng gì.
"Quản gia, ông xác định cái chết của ông chú nhỏ kia, hoàn toàn không liên quan đến gia tộc Trình gia sao?" Cố Vô Kế mở miệng dò hỏi, tình huống hiện tại, rất khó để làm cậu không nghĩ tới hoàn cảnh vị Boss phản diện trong phó bản thứ nhất.
"Đương nhiên không có!" Quản gia cả giận lên tiếng: "Tôi dùng tính mạng của mình để thề, gia tộc Trình gia không hèn hạ đến mức làm ra cái chuyện đê tiện đến như vậy! Lúc vị thiếu gia kia tử vong, đối với người của Trình gia mà nói, chính là một sự đả kích nặng nề. Tất cả mọi người đều không hề mong muốn sự việc đau lòng đó xảy ra."
Cố Vô Kế thấy quản gia kích động đến thế không giống như đang nói dối, cậu cảm thấy chân tướng có lẽ không tồi tệ đến như vậy, hay là lại dọa thêm lần nữa cho chắc, thôi bỏ đi, một cách không đến mức phải sử dụng hai lần.
"Bây giờ chúng ta phải làm cái gì mới có thể rời khỏi nơi này? Vị Trình gia thiếu gia kia rốt cuộc mong muốn cái gì?" Phương Tuệ Tuệ sợ hãi nói: "Cho dù mấy quỷ hồn ở đây không muốn hại chúng ta đi chăng nữa, nhưng đồ ăn ở đây ai mà dám đυ.ng vào chứ..... Phải lưu lại nơi này vĩnh viễn, còn không bằng có ai đó đến gϊếŧ em luôn đi cho rồi."
"Việc này vẫn phải hỏi quản gia." Cố Vô Kế lại nhìn về phía quản gia, nói tiếp: "Vị cao nhân kia trước khi rời đi ắt hẳn còn nói thêm những điều gì đó, ông còn nhớ rõ không?'
"Cái này." Sắc mặt quản gia không khỏi ngưng trọng lên, nghiêm túc hồi tưởng lại: "Đúng là có nói qua. Người kia nói, nếu sau này có xảy ra bất kỳ chuyện gì, cũng tuyệt đối không được đập vỡ những tấm gương ở đây, bằng không mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn, còn, còn có..... Thời gia đã trôi qua lâu lắm rồi, tôi cũng không rõ ràng lắm."
"Quản gia, hiện tại không phải lúc nghĩ không ra!" Trình Gia vội vàng mở miệng, tui sắp sợ đến thăng thiên rồi nè, chuyện này một khi kết thúc, việc đầu tiên tui làm sau khi trở về chính là gói gém đồ đạc dọn ra ngoài ở, goodbye căn biệt thự này forever.
"A, tôi nhớ ra rồi, vị cao nhân kia trước khi rời đi có viết ra một loạt những điều cần chú ý, nó được đặt ở bên trong thư phòng! Bởi vì lâu rồi cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, cho nên mọi người đều cho rằng hết thảy đều xong xuôi, không một ai thèm để tâm đến cái đó nữa." Quản gia vội nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hiện tại đã biết phương hướng để thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
Lúc bọn họ muốn đứng dậy đến thư phòng, một tiếng kẽo kẹt đột ngột vang lên cắt ngang hành động của mọi người, cánh cửa trước mặt đã bị ai đó đẩy ra, biểu tình của mọi người tức khắc khẩn trương lên.
Tiến vào đầu tiên chính là một hầu gái hành động cứng nhắc đến cực điểm, đằng sau còn dẫn theo những hầu gái khác, trên tay bọn họ đều bưng theo một cái đĩa thức ăn, mặt vô biểu tình đem toàn bộ thức ăn đặt ở lên bàn.
Vừa vặn ở trước mặt mỗi người đều có một đĩa thức ăn.
"Các vị, mời dùng bữa." Hầu gái cầm đầu thân thể cứng đờ đến cực điểm.
Mọi người thật ra cũng có chút đói bụng, tuy rằng tình huống trước mắt phải nói là hết sức quỷ dị, nhưng bọn họ vẫn thành thật ngồi xuống, thử vươn tay mở cái đĩa thức ăn trước mặt mình lên.
Lúc thấy rõ đống 'thức ăn' trong đĩa, đám người không khỏi hít sâu một hơi, đống thức ăn đó nhìn qua đã hư thối từ lâu, bên trong còn có một đám sâu đang không ngừng lúc nha lúc nhúc, đối lập hoàn toàn với cái đĩa tinh xảo, ăn xong đống này không chết vì ngộ độc cũng chết vì ghê tởm.
"Cái này.... Thỉnh các người mang xuống trước đi." Phương Tuệ Tuệ không nhịn được mở miệng.
Hầu gái vô cảm quay đầu lại, khóe miệng tựa hồ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: "Đĩa thức ăn này các người nhất định phát vét cho sạch, bằng không đừng mong có thể rời khỏi đây."
"Mày nói bọn tao ăn là bọn tao phải ăn hả?" Tam lão gia trong lòng đầy hỏa khí, gã cho rằng mấy hầu gái này nhìn qua thực quỷ dị, nhưng chắc hẳn sẽ giống như mấy hầu gái khác, chân yếu tay mềm không biết oánh nhau, gã đang cảm thấy vô cùng nghẹn khuất vì vừa nãy đã bị Cố Vô Kế quăng ngã một cách dễ dàng, hiện tại khi nhìn thấy những kẻ 'yếu thế' hơn mình liền bắt đầu ngứa tay ngứa chân: "Không nhận thức được thân phận của chúng mày thì phải làm gì hả? Đã là người hầu, thì phải biết nghe lời chủ nhân!"
"Tam lão gia, ngài bình tĩnh một chút!" Quản gia vội vàng khuyên can: "Cao nhân đã dặn dò qua, không được xúc phạm những linh hồn đó....."
Quản gia vừa dứt lời, khuôn mặt của những nữ hầu trước mắt này càng thêm dữ tợn, ngay cả thân thể cũng phát sinh biến hóa, hình tượng ban đầu của bọn họ vốn chỉ đến mức kì dị, nhưng hiện tại đã tiến hóa lên một tầm cao mới, chả khác gì quái vật đột biến gen.
Bọn họ đồng loạt tiến đến chỗ tam lão gia bên kia, càng lúc càng gần. Tam lão gia lúc này mới ý thức được hành động ngu xuẩn của mình, theo bản năng lùi về sau vài bước, hai chân nhũn hết cả ra, hoảng loạn cầu cứu: "Cứu, cứu mạng a..."
"Khoan đã." Thanh âm của Cố Vô Kế đột ngột vang lên.
Nhóm người Phương Tuệ Tuệ thấy vậy đến thở cũng không dám, đám nữ quái kia chả khác gì những ác quỷ mới từ dưới địa ngục bò lên, mới nhìn thôi mà đã muốn mù cả hai mắt, bọn họ cảm thấy tâm hồn mình đã bị ô nhiễm nặng nề, chẳng ai dám mạo hiểm đi bắt chuyện với đối phương.
Chỉ có Trình Gia vẫn nhìn Cố Vô Kế bằng đôi mắt tràn đầy kích động, mặc kệ tình huống có xấu như thế nào, hắn vẫn luôn duy trì một trái tim fanboi u mê không gì cản nổi, đặt một niềm tin bất diệt vào Cố Vô Kế: "Cố đại sư đã ra tay thì kiểu gì cũng chiến thắng!!"
Quản gia bên cạnh sắp bị nhấn chìm bởi sự bi quan, trong lòng không khỏi thở dài, chỉ hy vọng Cố Vô Kế nhỡ có xảy ra chuyện gì, thì Trình Gia thiếu gia không cần phải quá khổ sở.
"Mặt trời còn chưa mọc mà các em đã bận bịu nhiều việc đến như vậy, đúng là vất vả quá rồi!" Cố Vô Kế vừa nói vừa tiến lại gần, vỗ nhẹ bả vai của hầu gái trước mặt, quan tâm mở miệng: "Bọn anh hiện tại vẫn còn no lắm, mà các em đã vất vả đến như vậy chắc hẳn bây giờ đã đói lắm rồi nhỉ, không bằng cứ ngồi xuống, ăn trước một chút cho đỡ đói, có được không."
Cậu cảm thấy quỷ hồn ở thế giới này sống cũng chẳng dễ dàng gì, đã biến thành quỷ rồi mà vẫn không quên làm tốt công việc của chính mình, thật sự rất có tinh thần trách nhiệm, Cố Vô Kế vô cùng thưởng thức những 'người' sống trách nhiệm như vậy. Loại đồ ăn này đối với bọn họ hẳn là những món ăn ngon lành đi.
Hầu gái cầm đầu chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Cố Vô Kế, giống như không nhìn thấu được mục đích thật sự của cậu.
Những người khác đều cảm thấy Cố Vô Kế đã bị điên rồi, cậu ta rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Mời quỷ ăn cơm sao? Thế quái nào thái độ lại thân mật đến vậy? Làm như là mời bạn bè đi ăn không bằng? Mấy nữ quỷ kia sẽ thuận theo cậu ta sao? Nực cười!!
Cố Vô Kế bị đối phương nhìn chăm chú đến như vậy, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó hết sức quan trọng, sắc mặt tức khắc biến đổi.
Lúc những người khác cho rằng cậu đã biết khó mà lui, liền thấy Cố Vô Kế xoay người lại đem đĩa thức ăn trên bàn nhẹ nhàng bưng lên, sau đó bèn đi tới trước mặt hầu gái đã biến thành quái vật, thật giống như không hề quan tâm đến vẻ ngoài đáng sợ của đối phương.
"Cơ thể các em có vẻ không quá thuận tiện nhỉ, chính mình không thể tự ăn được đúng không? Không sao, cứ để anh đến hỗ trợ, đừng ngại ngùng, anh rất vui khi được giúp các em dùng bữa."
Hầu gái cầm đầu chậm rãi biến trở về hình người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Vô Kế, Cố Vô Kế cũng nhiệt tình nhìn đáp lễ lại, đôi mắt lấp la lấp lánh đầy mong chờ, quả thực làm ai cũng không nỡ từ chối.
Nữ hầu: "......"