*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bầu không khí lập tức lạnh lẽo. Vừa nãy đầu trọc còn la làng mua vui cho các anh em, bây giờ thì không biết làm sao, trố mắt nhìn nhau.
Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh, đan mười ngón tay vào nhau, không hề mất tự nhiên, dường như đã quen. Anh chuẩn bị gọi lại, các anh em thức thời giữ yên lặng.
Điện thoại được kết nối....
Giọng nói của cô mềm mại nhưng có thể nghe ra sự nóng nảy trong đó: "Anh đang làm gì vậy vậy? Sao không bắt điện thoại? Có phải lén em qua lại với cô nào không? Nếu để em phát hiện trên áo sơ mi của anh có thêm dấu son môi nào nữa thì anh đợi bị gia pháp xử lý đi. Em không cần biết đó là bạn anh hay con chó nào đâu."1
Bị oanh tạc một trận, mọi người không hẹn mà cùng giữ yên lặng.
Đáng sợ quá. Chị dâu bình thường ân cần, dịu dàng thùy mị nhưng một khi nóng máu thì ai mà đỡ nổi? Đã năm nào rồi mà còn có gia pháp nữa???
Nhưng chuyện mà mọi người khϊếp sợ hơn là....
"Uyển Uyển." May là Hạ Kỳ Sâm biết rõ vợ mình nóng máu lên thì thế nào. Anh cũng không biết gia pháp là gì nữa, thế nên mở miệng hỏi, "Gia pháp là cái gì? Ngủ ghế sa lon à?"
"Không phải."
"Ngủ trên sàn nhà?"
"Cũng không phải."
"Vậy là cái gì?"
"Học chó sủa."
"..."
Cúp điện thoại, Hạ Kỳ Sâm bị mọi người nhìn mình bằng ánh mắt xấu xa.
Một phút trước đầu trọc còn khen hai vợ chồng thật yêu thương nhau, một phút sau Hạ phu nhân đã dùng hành động nói rõ, làm gì có chuyện này. Cô chỉ muốn nắm trong tay tất cả quyền chủ động, chiếm ghế trên cả cuộc sống và hôn nhân.
Thời bây giờ, chuyện đàn ông bị vợ quát mắng là lẽ thường, đông đảo cánh mày râu đều bị vợ mình quản thúc. Nếu bạn không bị ai mắng mỏ thế này thì chúc mừng, bạn đã quay vào ô vua độc thân.
Bị ánh mắt quái dị của mọi người nhìn chằm chằm, Hạ Kỳ Sâm lười biếng nói: "Mấy người nhìn tôi làm gì?"
Mọi người: "Anh Sâm, tụi em đồng tình sâu sắc với hoàn cảnh của anh."
Hạ Kỳ Sâm: "Vợ tôi đúng là có đôi lúc hơi nóng tính chút xíu nhưng nhìn chung rất tốt."
"Bọn em độc thân khỏe hơn." Đầu trọc cảm thán, "Chị dâu tuy đẹp nhưng thực chất chỉ là bình hoa, không biết làm chuyện gì cả. Chị ấy còn dữ như thế, tính tình không tốt lắm, căn bản không xứng với anh Sâm... Mọe..."
Cậu ta chưa nói xong, chả biết từ đâu mà bị rượu đổ lên người, tốc độ nhanh đến mức đầu trọc không kịp né. Người đổ không phải là ai khác, chính là Hạ Kỳ Sâm.
Đầu trọc bối rối: "Anh Sâm?"
Hạ Kỳ Sâm: "Cút."
Đầu trọc: "?"
Hạ Kỳ Sâm: "Ai cho cậu nói xấu vợ tôi?"
Đầu trọc: "..."
Móe, người nói vợ mình hung dữ là anh mà. Sao không cho người ta nói? Bao che ghê thế?
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDHai vợ chồng đều là người không dễ đυ.ng vào, đầu trọc thấm thía, tự phạt hai ly. Bọn họ đã chứng kiến được nửa phần đanh đá của cô. Bỏ chuyện này qua một bên, mọi người tiếp tục vui chơi.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, nhà ai người nấy về. Đa số mọi người đều uống rượu, không thể lái xe nên vội vàng gọi lái xe thuê. Lúc chuẩn bị về, Hạ Kỳ Sâm nhận được điện thoại. Vợ gọi.
"Chồng, sao anh còn chưa về?"
Khi nãy bị dạy dỗ một lần, bây giờ nghe chị dâu gọi điện thoại tới là mọi người đều biết điều giữ yên lặng.
Phụ nữ hung dữ như thế ai mà dám dây vào? Mọi người không dám lên tiếng, cố giảm độ tồn tại của mình xuống mức thấp nhất có thể.
Hạ Kỳ Sâm liếc mắt nhìn đám anh em đứng trời trồng, "Ừ, anh đang chuẩn bị về."
"Anh khoan đi, để em lái xe tới đón anh."
"Uyển Uyển?"
"Trời đang mưa, để em tới đưa dù."
Đám bạn xấu đang vểnh tai lắng nghe kiểu: "???"
Bọn họ nghe nhầm đúng không? Hạ phu nhân hung dữ định tới đưa dù? Hay là cầm dù tới đánh người vậy?
Tiếng mưa va vào cửa sổ kêu lộp bộp, không chỉ mưa mà còn cả gió và tuyết, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh.
Trời lạnh thế này, mọi người đều uống rượu, đổ mồ hôi, ra ngoài ngay là thế nào cũng bị cảm, có gọi lái xe thuê cũng không biết khi nào mới có.
Lái xe thuê bây giờ cũng gan lắm, hôm trước đầu trọc có thuê cô gái kia lái xe về, cuối cùng bị người ta trộm mất đồng hồ.
Đối với đám con nhà giàu này, con gái xinh đẹp thì nhiều vô số kể nhưng để kiếm 1 cô thật lòng thì mở to mắt tìm cả đêm cũng không được mấy người, đa số mọi người sẽ rung động, cảm mến ai đó khi còn là học sinh, chỉ một ánh mắt chỉ một nụ cười đã làm lay động trái tim mỏng manh của các anh.
Nhưng tiếc là lúc trước còn trẻ quá, tình cảm không giữ được lâu, không ai băn khoăn gì nữa. Trong đám người này, chỉ có mình Từ Nam Chung nhớ mãi không quên mối tính đầu.
"Anh Sâm, chị dâu định tới đón anh thật à?" Đầu trọc vẫn còn sợ hãi nói, "Không lẽ chỉ tới để bắt tại trận anh uống rượu hoặc nuôi gái, sau đó tức giận đánh bọn em luôn."
Hạ Kỳ Sâm: "Không biết."
Đầu trọc: "Vợ anh tới làm gì anh cũng không biết à?"
Hạ Kỳ Sâm không biết thật.
Trong ấn tượng của anh, sau khi kết hôn, anh bận bịu chuyện của anh, trở về thành phố A, cô lại lo chuyện của mình. Hai vợ chồng không có thời kỳ mặn nồng nhưng cũng chẳng có chiến tranh lạnh, bình yên như đôi vợ chồng già.
Lúc trước, anh lo cho cô nên đi đón cô tan làm đúng giờ. Nhưng cô chưa từng đi đón anh lần nào cả. Cho nên lần này Hạ Kỳ Sâm cũng không biết cô định làm gì.
Mọi người đều đang chờ lái xe thuê, chỉ có Hạ Kỳ Sâm là chờ vợ.
Đến lúc Trần Uyển Ước tới, mắt của đám người kia mém chút nữa là bị mù luôn. Không biết từ đâu ra một cô gái xinh như thần tiên, ngoại hình đẹp khỏi bàn, cười lên ngọt như mối tình đầu quốc dân.