*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không khí trong phòng bệnh lập tức đông cứng lại, ai cũng im lặng. Trần Uyển Ước đứng ngoài cửa từ lâu, nghe hai người đàn ông nói rõ mồn một, không sót cái gì.
Lúc này con dao gọt trái cây trong tay cô chiếu ra ánh sáng kì dị, mũi dao hướng về phía Hạ Kỳ Sâm, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào anh.
"Thế nên, anh đang chơi trò giả chết với em à?"
Cô ném toàn bộ phiếu kết quả lên giường, chất vấn phải có chứng cứ. Không biết tên chó cỏ này nói cái gì với bác sĩ mà còn được giữ lại bệnh viện quan sát. Coi xem da mặt anh dày bao nhiêu à?
"Uyển Uyển." Hạ Kỳ Sâm buộc phải bình tĩnh nói, "Không quá như em nghĩ đâu, anh chỉ đùa một chút thôi."
Trần Uyển Ước không quan tâm anh mà nghiêng đầu nhìn Từ Nam Chung: "Anh về đi nhé?"
Từ Nam Chung: "?"
Trần Uyển Ước: "Tôi phải đóng cửa đánh chó."
Hạ Kỳ Sâm: "..."
Từ Nam Chung biết Trần Uyển Ước cầm dao chỉ tạo khí thế thôi, nhưng mà dù sao con dao cũng nằm trong giỏ trái cây anh ta đem tới, anh mà bỏ đi, mặc kệ anh em sống chết thế nào không quan tâm thì không có tình người quá.
"Dù sao thì..." Từ Nam Chung cũng nói một câu cho ra tiếng người, "Kỳ sâm đang bị thương."
Câu này đúng là khiến người ta cảm động. Trước giờ là anh em thân thiết thân ai nấy lo, cuối cùng hôm nay cậu ta cũng biết quý trọng tình anh em plastic này rồi.
Hạ Kỳ Sâm nói theo: "Nam Chung nói đúng đó em."
Từ Nam Chung: "Hơn nữa tôi còn đang thăm cậu ta, cô đuổi tôi đi thì hơi mất lịch sự quá đấy."
Hạ Kỳ Sâm: "Đúng."
Từ Nam Chung: "Cô bỏ dao xuống đi, để tôi gọt cho Kỳ Sâm trái táo nào."
Hạ Kỳ Sâm: "Người anh em, không uổng công tôi mến cậu."
Hai người một người nói một người hùa theo, tình cảm sâu nặng khiến cô cũng hơi cảm động, tiện tay đưa con dao cho Từ Nam Chung.
Tuy nói đóng cửa đánh chó nhưng không phải là sử dụng bạo lực thật. Hơn nữa anh còn cứu cô, mất mấy ml máu. Nhưng không phạt không được, Trần Uyển Ước vừa lộ ra bộ mặt quê độ trước mặt bác sĩ và y tá, không thể để mình bị lừa vậy được.
"Vậy anh tính xem nên chịu phạt thế nào?" Trần Uyển Ước khoanh tay, đứng quay lưng về phía cửa sổ, thân hình mảnh khảnh che khuất ánh nắng bên ngoài. Cô thong thả hỏi, "Mấy ngày không ngủ ghế sa lon nên anh ngứa da rồi đúng không?"
"Uyển Uyển." Hạ Kỳ Sâm vẫn còn làm như mình là bệnh nhân, hơi nằm tựa đầu giường, gương mặt tuấn tú lịch sự, hoàn toàn không thấy được vết tích của sự ăn vạ, "Em nói chuyện không logic gì cả."
Trần Uyển Ước: "Sao không logic?"
Hạ Kỳ Sâm: "Anh đã nghe rất rõ, em vừa nằm cạnh anh vừa khóc, nói không bắt anh ngủ ghế sa lon nữa."
Trần Uyển Ước yên lặng. Nhờ câu này mà cô biết một chuyện. Lúc nằm trên giường anh vẫn còn tỉnh. Thế mà lúc đó cô còn ngu ngốc ôm anh, sợ anh chết bất tử.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTrần Uyển Ước lại nhìn Từ Nam Chung: "Anh đi về đi."
Từ Nam Chung: "Lại đuổi tôi nữa?"
Trần Uyển Ước: "Lần này tôi đóng cửa đánh chó thật."
Từ Nam Chung: "Vậy tôi càng không thể đi."
Nghe vậy, Hạ Kỳ Sâm lại cảm động, chắc chắn Từ Nam Chung là người một lòng thủy chung, giúp đỡ anh em hết mình. Tình anh em không bao giờ gãy đổ. Tình anh em mãi mãi lâu bền.
Trần Uyển Ước lôi từ giỏ trái cây ra một khúc mía, thích hợp để đánh chó, cô rút khăn giấy lau sơ, bình thản nói: "Nếu như tôi đoán không lầm thì anh có cảm tình với Thu Đường nhà tôi."
Từ Nam Chung không lên tiếng.
Trần Uyển Ước tiếp tục nói: "Tôi có wechat và số điện thoại của Thu Đường, không biết anh có cần không?"
Từ Nam Chung: "Cô muốn thế nào?"
Trần Uyển Ước: "Trong vòng năm giây, anh đi khỏi chỗ này."
Nếu Từ Nam Chung đi ra khỏi phòng bệnh, anh sẽ lấy được wechat của Thu Đường. Đây là một kế sách độc đáo.
Hạ Kỳ Sâm cau mày: "Uyển Uyển, em đừng chia rẽ tình anh em của bọn anh..."
Anh còn chưa nói xong, Từ Nam Chung đã đi rồi. Cho năm giây, anh ta chỉ cần ba giây. Trước khi đi, Từ Nam Chung không quên nói một câu: "Nhắn số điện thoại qua cho tôi."
Trần Uyển Ước: "OK."
Hạ Kỳ Sâm: "..."
Mẹ bà, đây là người anh em vừa bảo sẽ gọt táo cho anh đấy à! Từ Nam Chung không gọt được trái táo nào, anh ta làm bộ như đang gọt nhưng cuối cùng nửa quả táo cũng không có.
Trần Uyển Ước cầm trái táo lên, vừa nhìn nó vừa nói, "Người anh em của anh thật bạc tình."
"Ừ." Hạ Kỳ Sâm khàn giọng nói, "Nhưng anh có một cậu em trai rất nhiệt tình, em có muốn gặp nó không."
"..."
Ngay lập tức, Trần Uyển Ước ném trái táo vào lòng ngực anh. Giỏi nhỉ! Đang ở bệnh viện mà còn có suy nghĩ 18+!
"Anh đừng có mà quá đáng." Ném trái tráo đi rồi, trong tay cô chỉ còn khúc mía chưa tước, làm bộ quơ quơ trước mặt anh, hung dữ, "Em chuẩn bị đánh chó thật đấy."
Hạ Kỳ Sâm: "Ừ."
Trần Uyển Ước: "Anh không tin à?"
Hạ Kỳ Sâm: "Em đánh thử đi."
Trần Uyển Ước: "..."
Mặc dù biết rõ trong câu nói của anh có sự uy hϊếp nhưng Trần Uyển Ước vẫn không muốn chịu thua. Cô đi tới, vừa đến sát mép giường thì cổ tay đã bị anh nắm lấy, lòng bàn tay duỗi ra, khúc mía nhỏ rơi xuống đất. Ngay sau đó, hai tay Trần Uyển Ước bị cố định sau lưng, người bị xoay lại nằm trên giường.
Toàn bộ quá trình chỉ mất có mấy giây. Hơn nữa Hạ Kỳ Sâm còn giơ một tay ra trói lấy cô. Trần Uyển Ước kêu lên: "Hạ Kỳ Sâm, anh là đồ xấu xa!"+
"Uyển Uyển." Người đàn ông nói năng bình thản, "Em biết cái gì gọi là không tự lượng sức mình chưa?"
"Anh!"