*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Kỳ Sâm đột nhiên xuất hiện khiến trong tiệm ngoài tiệm xôn xao cả lên.
Người đàn ông cao ráo, dù là cách ăn mặc hay khí chất thì đều khác xa nơi này, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự cao quý nho nhã, khuôn mặt thờ ơ. Một tay anh đẩy tay bà chủ mập ra, một tay khác kéo Trần Uyển Ước qua bên mình.
Từ khi anh xuất hiện, mọi người dường như quên mất mình tới đây làm gì. Đầu óc Trần Uyển Ước cũng ngơ ngác, không biết anh tới lúc nào. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường mới biết trời không còn sớm, thời gian cô xếp hàng và gây gổ đúng thật khiến anh không chờ nổi.
"Cậu, cậu lại là ai nữa?" Bà chủ mới vừa rồi còn hùng hổ dọa người, bây giờ thì khí thế bay đâu mất, chột dạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều. Hạ Kỳ Sâm không nói chuyện với bà ta, anh hỏi Trần Uyển Ước một câu: "Em ổn không?"
Trần Uyển Ước chậm rãi nói: "Cũng tạm ổn..."
Giang Yểu chen vào: "Chị ấy uống trà vào bị khó chịu."
"Không sao, chị không sao." Trần Uyển Ước phản bác. Cô có chối cũng không có tác dụng, từ khi Hạ Kỳ Sâm biết cô giấu giếm chuyện chân mình bị thương đến giờ, anh luôn nửa tin nửa ngờ lời cô nói, bây giờ cô liên tục chối càng làm người ta không yên lòng.
Chỉ thấy mặt cô có vẻ bình thường, vừa nãy còn có sức lực cãi nhau với bà chủ, thì chắc cơ thể không bị gì, chỉ bị tủi thân thôi. Đứng đây xếp hàng mua đồ đã không giống với cách cô sống từ trước đến giờ, còn bị người ta đổ thừa là giả vờ, sao không tủi thân cho được.
Thấy tình huống đã nghiêm trọng, ông chủ vội vàng kéo vợ mình qua một bên, liên tục cúi đầu với mọi người, "Ngại quá, tính vợ tôi hơi khó chịu, mọi người rộng lượng xin đừng để ý lời bà ấy nói."
Hạ Kỳ Sâm làm như không nghe thấy, ngón tay dài lấy điện thoại ra, gọi một cuộc. Lúc này chắc nhân viên trong cục vệ sinh an toàn thực phẩm đã tan làm. Nhưng đột xuất kiểm tra những cửa hàng có vấn đề là điều nên làm, chỉ phiền người phụ trách một chút thôi.
Bởi vì không có nhiều thời gian, Hạ Kỳ Sâm trực tiếp gọi điện thoại cho bạn. Anh không nói nhiều nhưng người bên kia tiếp thu rất nhanh.
Ông chủ là người thông minh, biết người tàn nhẫn không nói nhiều. Hạ Kỳ Sâm đến tiệm không hề lớn tiếng câu nào, chỉ một cú điện thoại là có thể dạy bọn họ làm người.
Mặc dù Hạ Kỳ Sâm không diễn tả quá nhiều nhưng ông chủ vẫn biết anh đang làm gì. Ông ta trừng mắt nhìn vợ, muốn dạy dỗ bà vợ tại chỗ nhưng không thể, chỉ có thể liên tục xin lỗi, "Cậu trai này, chúng ta nói chuyện, giải quyết trong êm đẹp là được."
Lúc nhìn thấy Trần Uyển Ước, ông chủ cảm thấy mình có thể giải quyết được. Ai ngờ hết lần này tới lần khác vợ mình ngu ngốc, thấy Giang Yểu là cô gái nhỏ nhắn, nghĩ Trần Uyển Ước và cô ấy dễ bắt nạt, cầm tiền ra oai với người ta.
Nhìn là biết các cô ấy sống sung sướиɠ, không thể nào là người thiếu tiền nên giả vờ. Người giàu thì không ăn mực nướng được à?
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDGiang Yểu xách túi thức ăn nồng nặc mùi đồ nướng, không phải người tìm hiểu về váy lolita thì sẽ không biết đồ cô ấy đang mặc là thật hay nhái, mà dù có coi Giang Yểu là người nghèo thì cũng không thể nghĩ Trần Uyển Ước cũng nghèo như Giang Yểu.
Dù người ta không đeo đồ trang sức không mặc đồ thịnh hành, nhưng nhìn có giống người thiếu tiền đâu?
Chừng mười phút sau, mấy người mặc đồng phục tới. Một người cởi mũ ra, Trần Uyển Ước có biết người đó, là 1 trong mấy người bạn xấu của Hạ Kỳ Sâm, tên đầu trọc trước đó đã từng hoài nghi tình cảm giữa cô và chồng.
Mấy người này đến khiến bà chủ tiệm hoảng hốt, theo bản năng bảo vệ ngăn kéo chứa tiền: "Mấy người đến đây làm gì?"
"Có người báo cáo tiệm của mấy người không phù hợp tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm."
Người đi đầu nói ngắn gọn, không cho đối phương nói nhảm gì thêm, rút giấy phép hành nghề của mình ra sau đó cho người ra phía sau khu bếp.
"Đây là lạm dụng chức quyền đúng không?" Bà chủ miễn cưỡng nói ra mấy chữ mình không quá quen thuộc, tiếp tục khóc lóc om sòm, "Mấy người có tin tôi ra phố tố cáo cho mọi người biết mấy người ỷ thế hϊếp người không? Có tiền có quyền thì ngon à?"
"Bà cô này, bà có lầm không vậy?" Môi Trần Uyển Ước cong lên, "Tố cáo là quyền lợi của mỗi người, chúng tôi chỉ làm cho thời gian kiểm tra an toàn thực phẩm của tiệm bà diễn ra sớm hơn thôi."
"Cô gái, coi như tôi xin cô, xin cô bỏ qua cho chúng tôi." Ông chủ thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Cửa tiệm nhỏ này mới mở được mấy năm, chỉ có năm chục vạn tiền vốn, phát triển được như hôm nay không dễ dàng gì."
"Năm chục vạn?" Trần Uyển Ước nói lại, "Đúng là không dễ."
Những người khách hàng khác không mua nước của tiệm nữa. Liên quan đến vấn đề an toàn thực phẩm, mọi người cũng không muốn giải quyết qua loa, rối rít bàn luận.
"Nếu như tiệm của hai người đủ chuẩn vệ sinh thì không cần lo lắng."
"Vừa nãy bà chủ có nói đó, rất nhiều người uống trà sữa bị đau bụng, có nghĩa là chất lượng thực phẩm trong cửa hàng rất đáng báo động."
"Đột xuất kiểm tra là tốt mà, nếu như cửa tiệm nào cũng bị kiểm tra thì chúng ta không phải lo lắng vấn đề an toàn thực phẩm nữa."
Phần lớn người đều ủng hộ kiểm tra. Cũng có một số ít người cho là nếu dựa theo tiêu chuẩn cố định, những quán ăn cửa tiệm nhỏ chưa chắc đạt chuẩn, bởi vì sau bếp không thể lúc nào cũng sạch sẽ được.
Trong quá trình kiểm tra, đầu trọc xách một ít kem béo hết hạn ra, tặc lưỡi nói, "Buổi tối ra quân không uổng công chút nào, tóm được 1 trường hợp vi phạm."
Hạ Kỳ Sâm: "Tiệm có bị xử phạt không?"
Đầu trọc: "Có."
Vốn hình phạt không to tát gì mấy nhưng đầu trọc cảm thấy mình phải xử lí cho ra khoai ra ngô. Để không làm phật lòng người anh này thì phải phạt cho đàng hoàng.