Chậm rãi nhìn lại cuộc sống mười năm qua, bề ngoài có vẻ không khác gì người bình thường, nhưng lại có những điều rất khác biệt. Ví dụ, từ hai năm trước, cuộc sống của Tạ Khanh đã bị một vài người đàn ông làm rối tung lên.
Tạ Khanh cúi đầu nhấc điện thoại, trên màn hình vẫn còn một tin nhắn chưa được xem.
Du Khải Trạch: Chút nữa tôi qua tìm cậu.
Nói đến cũng lạ, một blogger nhỏ như Tạ Khanh và một ảnh đế mới nổi như Du Khải Trạch lẽ ra chẳng có mối quan hệ gì, nhưng mọi chuyện lại không theo ý muốn. Hai năm trước, trong một buổi tối, Tạ Khanh nhận lời mời tham dự buổi tiệc từ một nền tảng video ngắn. Giữa đám đông, chỉ một cái liếc nhìn vô tình đã khiến Du Khải Trạch chú ý đến Tạ Khanh, sau đó bắt đầu theo đuổi mãnh liệt.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên là điều không thể, Du Khải Trạch theo đuổi Tạ Khanh chỉ vì anh giống hệt người mà Du Khải Trạch thích.
Mà người đó tất nhiên là giống, bởi vì người mà Du Khải Trạch thích tên là Tạ Linh, là anh trai song sinh của Tạ Khanh.
Du Khải Trạch và Tạ Linh là bạn học trung học, người trước học giỏi, người sau có ngoại hình đẹp. Tạ Linh biết rằng thành tích của mình không thể vào trường danh tiếng, để không làm nhà họ Tạ mất mặt, anh ta chọn một trường điện ảnh có điểm chuẩn không cao. Còn Du Khải Trạch vì theo đuổi người mình thích, mặc kệ cha mẹ khuyên răn, không hề do dự đi theo con đường của Tạ Linh.
Thật đáng tiếc, mối quan hệ giữa hai người vẫn chỉ dừng lại ở mức bạn bè, điều này khiến Du Khải Trạch chịu đựng nỗi đau dằn vặt. Trong lòng gã yêu Tạ Linh, nhưng lại chỉ có thể nhìn những người đàn ông khác ôm Tạ Linh vào lòng. Sự bất lực và căm hận chính mình khiến Du Khải Trạch nảy sinh một suy nghĩ đáng thương ngay khi nhìn thấy Tạ Khanh—
Gã coi Tạ Khanh như thế thân của Tạ Linh.
Những tình cảm không thể nhận được từ Tạ Linh, gã đều muốn có được từ Tạ Khanh.
Nhưng điều mà Du Khải Trạch không ngờ là Tạ Khanh không phải một người dễ dàng bị bắt nạt. Dù anh trông có vẻ không thông minh, nhưng lại bướng bỉnh một cách bất ngờ, không hề bị lay động bởi những lời ngon ngọt của gã. Đồng thời, có nhiều người khác cũng thèm muốn vị trí thế thân của Tạ Khanh.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân và tiếng trẻ con hỏi cha mẹ về thực đơn bữa tối, âm thanh đó xuyên qua bức tường cách âm không tốt, kéo Tạ Khanh ra khỏi dòng ký ức. Ngón tay thon dài của Tạ Khanh khẽ động, anh mở khóa màn hình và bật khung tin nhắn.
Nhìn chằm chằm vào cái tên Du Khải Trạch một lúc lâu, khóe miệng Tạ Khanh đột nhiên cong lên một đường cong nhẹ, màu môi nhạt của anh dường như lập tức trở nên rực rỡ hơn nhiều. Anh khẽ cười một tiếng, rồi nhấn xóa.
...
Khoảng tám giờ tối, Tạ Khanh nấu một nồi cháo bí đỏ, mùi thơm ngọt ngào của bí đỏ từ cửa sổ nhỏ trong bếp bay ra ngoài, len lỏi vào mũi những người qua đường, đổi lại là một tiếng thì thầm nhỏ: "Thơm quá."
Tạ Khanh vừa bưng cháo từ bếp ra, cửa ra vào liền vang lên tiếng đập cửa ầm ầm. Anh nhấc mắt nhìn về phía cửa, dựa vào ghế sofa nghe người bên ngoài lớn tiếng hét: "Mở cửa."
Giọng nói mơ hồ, như thể đang say.
Không nhận được phản hồi, người bên ngoài càng lúc càng mất kiên nhẫn, tiếng đập cửa mỗi lúc một lớn, "Mau mở cửa cho ông mày!"
Du Khải Trạch.
Trong đầu Tạ Khanh lập tức hiện lên cái tên này, anh nhớ lại tin nhắn nhận được trên điện thoại ban ngày, nhìn về phía cửa, cánh cửa gỗ đã có chút cũ kĩ bị đập mạnh liên tục, âm thanh lớn cùng với tiếng hét lớn khiến đầu Tạ Khanh ù đi, tâm trạng vốn khá tốt từ khi trở về thế giới nguyên bản lập tức chạm đáy.
Anh cúi đầu liếc nhìn chiếc nhẫn gắn hồng ngọc trên ngón tay trỏ, đầu ngón tay khẽ xoay nhẹ, một chiếc rìu sắc bén xuất hiện từ không trung, được Tạ Khanh nắm chắc trong tay. Chiếc nhẫn trữ vật và cái rìu này đều là đồ sưu tập của anh từ trong tiểu thế giới "Nhất Kiếm Khuynh Trần," khi anh còn là một trong những tiên tôn của Triều Vân Tông. Lúc mới nhập môn, anh bị môn phái đẩy vào ruộng thuốc, công việc hàng ngày là chăm sóc ruộng thuốc và chặt bớt những cành cây quá rậm rạp.