Chương 74: Bị thương cũng không quan trọng

Chuông điện thoại vang lên tới lúc sắp cúp mới nhấc máy, Tưởng Kính Phong nhíu mày, vừa định mở miệng, người bên kia đã lên tiếng trước.

“Ai vậy?!” Một giọng nói rất lịch sự, mang theo một tia cáu kỉnh.

“Tưởng Kính Phong.”

Quế Bảo ở đầu điện thoại bên kia chớp chớp mắt, trên mặt không kiên nhẫn liền biến mất, “Ha, hóa ra là Phong ca a! Ha ha ha ha —— xin lỗi, xin lỗi, còn tưởng rằng điện thoại gọi quấy rầy.”

Hắn một bên nói, một bên ngồi dậy, người phụ nữa ngủ bên cạnh quay đầu nhìn hắn một cái rồi lại rụt vào trong chăn.

“A……” Tưởng Kính Phong rất là khách khí cười thầm, “Còn ngủ?”

“Ha ha ha, đúng vậy…… Đúng rồi Phong ca, anh tìm em có chuyện gì sao?”

“Tôi nghe nói người tên Triệu Văn Hải, thường xuyên đến sòng bạc cậu chơi, không biết cậu có nhận ra không.”

Trái tim Quế lộp bộp, bởi vì hai ngày trước hắn mới đi hù dọa Triệu Văn Hải, Tưởng Kính Phong không phải tìm hắn gây phiền toái chứ?

Ai, cũng không đúng, ông ta sao có thể quen biết Tưởng Kính Phong? Hơn nữa Tưởng Kính Phong nếu có thể giúp ông ta, đến nỗi thiếu hắn tiền sao?

Sau hai giây, cái đầu trọc của Quế Bảo đã chuyển hóa cả nghìn lần, hắn ngập ngừng hỏi, “Biết, biết, Phong ca cũng viết ông ta sao?”

“Không quen biết, nhưng ông ta đắc tội với bạn tôi.”

Quế Bảo ngửi ra chút hương vị, “Phong ca, ý của anh là……”

“A, tôi có thể có ý gì, tôi chỉ nghe nói ông ta ở bên ngoài nợ không ít tiền, muốn hỏi ông ta có nợ cậu hay không, nếu có, cậu làm mạnh một chút cũng không thành vấn đề, có chuyện gì, sau này tôi sẽ giúp cậu giải quyết.”

“!!!”

“Bị thương hay tàn tật cũng không quan trọng, tôi sẽ giúp ông ta trả lại.”

Quế Bảo vừa nghe Tưởng Kính Phong nói lời này, trực tiếp cười không khép được miệng.

Không chỉ có người giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, mà tiền bạc cũng không phải lo lắng, có thể tìm được chuyện tốt như vậy ở đâu? Bọn họ sợ nhất chinh là không thu lại được tiền!

“Phong ca yên tâm! Việc này cứ đê em!”

“Tôi thay mặt bạn tôi cảm ơn cậu trước.”

“Ai, Phong ca, anh đừng khách khí!”

“A……Vậy được rồi, cậu tiếp tục ngủ đi.”

“Ha ha ha……Được được được, Phong ca tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Điện thoại vừa cúp, Quế Bảo nào còn ngủ được, cái đầu trọc đã có ý tưởng, hắn lập tức gọi điện thoại cho Trình Diện Tử ở bên kia hỏi xem Triệu Văn Hải có ở đó hay không.

Tưởng Kính Phong bên này đưa điện thoại cho Trần Cương, sau khi lấy hộp thuốc lá, châm điếu thuốc thì đem cửa sổ xe mở một nửa.

Trần Cương lái xe nhìn anh rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Phong ca, anh vì sao muốn Quế Bảo xử lí Triệu Văn Hải?”

Hắn biết rõ, cái người tên Triệu Văn Hải kia chính là cha dượng của Nghiêm Hân Nhiễm, không có khả năng đắc tội với bạn của Phong ca, mà chỉ có thể là Nghiêm Hân Nhiễm.

Hắn đối với Nghiêm Hân Nhiễm lúc ban đầu ấn tượng không tốt, cảm thấy cô không chỉ không có tự trọng mà còn rất tâm cơ, một hồi thông đồng với em họ hắn, tìm cơ hội tiếp cận Phong ca lại đá em họ hắn đi.

Phong ca mới ngủ với cô xong, lập tức lại muốn tìm Triệu Văn Hải gây phiền toái, hắn cảm thấy có phải Nghiêm Hân Nhiễm lại muốn làm chuyện gì xấu hay không.

Tưởng Kính Phong đã sớm nhìn ra Trần Cương nhìn Nghiêm Hân Nhiễm khinh miệt cùng địch ý, anh phun điếu thuốc ra, đem chuyện của Nghiêm Hân Nhiễm đơn giản nói với hắn một lần.

“Cho nên, không phải người ta có lỗi với em họ cậu mà là em hộ cậu tự đẩy người ta ra bên ngoài, về sau thấy người ta đừng giống như người ta thiếu nợ cậu, mẹ nó ai mà không phải đầu gỗ, thật cho rằng người ta không có cảm giác sao?”