Tưởng Kính Phong ôm cô nằm hơn mười phút, cuối cùng vẫn mở mắt ra, bàn tay to rời khỏi bộ ngực mềm mại của cô, ngồi dậy xuống giường.
Anh cầm lấy hộp thuốc rút ra một điếu thuốc lá, sau đó châm lửa, cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
Nhưng anh không có vội vàng tắm rửa, mà ngồi ở trên nắp bồn cầu, gọi điện thoại cho Trần Cương.
Trần Cương đang ngủ mơ màng thấy Tưởng Kính Phong gọi tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng nghe máy, “Phong ca?”
“Bằng không thì sao?” Vừa nghe giọng điệu hắn hoài nghi, Tưởng Kính Phong tức giận nói: “Đã mấy giờ rồi mà còn chưa dậy?”
Trần Cương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, mẹ nói giờ còn chưa đến 7 giờ!
“A…… Phong ca, còn chưa tới 7 giờ đâu?”
“9 giờ đi làm, 7 giờ có thể dậy.”
“……”
“May dậy đi, đưa tôi đi ăn sáng, cho cậu nửa giờ, tôi ở khách sạn chờ cậu.”
Tưởng Kính Phong nói xong liền cúp điện thoại, Trần Cương ở đầu bên kia ngơ ngác buông điện thoại, bất đắc dĩ xốc chăn xuống giường.
Đây là chuyện gì! Ngày mùa đông bắt người ta rời giường đi ăn sáng……Phong ca không phải dục cầu bất mãn đi!
Trần Cương phun tào, hoàn toàn nói đúng trọng điểm.
Tưởng Kính Phong đúng là dục cầu bất mãn, dù sao tối hôm qua Nghiêm Hân Nhiễm bị anh lăn lộn quá sức, tiểu bức sưng tấy, căn bản không có biện pháp tiếp tục thao……
Chưa tới nửa giờ, Trần Cương đã ngáp dài đứng ở quầy lễ tân gọi điện thoại cho Tưởng Kính Phong.
Lúc này Tưởng Kính Phong đã mặc xong quần áo, sau khi nghe điện thoại thì do dự một lúc, khom lưng đẩy đẩy Nghiêm Hân Nhiễm.
Nghiêm Hân Nhiễm từ trước đến nay ngủ không sâu, nhưng lần này cô không tỉnh, chỉ là mày hơi cau lại.
“Này —— tỉnh tỉnh.”
Tưởng Kính Phong lại vỗ mặt cô, Nghiêm Hân Nhiễm mới miễn cưỡng đem đôi mắt mở ra.
Cô thật sự rất buồn ngủ, đặc biệt là buổi sáng sau khi xin nghỉ, cô cảm thấy hoàn toàn không còn gánh nặng, cả người đều thả lỏng.
Tưởng Kính Phong nhìn thấy bộ dáng không tỉnh ngủ của cô thì cảm thấy may mắn bản thân không tính toán gọi cô cùng nhau đi ra ngoài.
“Tôi đến công ty trước, khi nào em tỉnh thì gọi điện thoại cho tôi.”
“……Ồ.”
……
Ồ? Chỉ ồ một cái?
Biểu tình của Nghiêm Hân Nhiễm quá mức lãnh đạm, Tưởng Kính Phong có chút không thể tiếp thu.
Phải biết rằng, anh mẹ nó chưa từng giải thích cho bất kỳ ai anh muốn đi đâu, muốn làm gì!
Anh thấy cô không có phương thức liên hệ…….Đúng vậy, không có phương thức liên hệ, phải mua một chiếc điện thoại trước.
“Tôi nói cái gì em có thật sự nghe hay không?”
Nghiêm Hân Nhiễm nghe ra giọng anh không vui, cô nỗ lực mở đôi mắt đang nhắm chặt, “Tôi nghe được.”
“Tôi mới vừa nói cái gì?”
“Anh nói anh muốn đến công ty trước, bảo tôi khi nào dậy thì gọi điện thoại cho anh.”
“……” Vì sao anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Anh nhíu mày, đứng thẳng người, nhìn Nghiêm Hân Nhiễm phẩy phẩy tay, “Ngủ tiếp đi.”
Nghiêm Hân Nhiễm căn bản không dám tiếp tục ngủ, mà là chớp mắt nhìn anh, thẳng đến khi anh ra khỏi phòng, đôi mắt cô hé mở tiếp tục hôn mê.
Mà Tưởng Kính Phong cùng Trần Cương ăn sáng xong liền đi mua một chiếc điện thoại.
Bởi vì còn sớm, mấy cửa hàng vẫn còn chưa mở cửa, Tưởng Kính Phong có chút mất hứng lại đi đến công ty.
Trên đường đến công ty, Tưởng Kính Phong hỏi Trần Cương, “Cậu có số điện thoải của Quế Bảo không?”
“Quế Bảo?”
“Ừ.”
“Hình như có, em tìm xem.”
Trần Cương giảm chậm tốc độ lái xe, lấy điện thoại di động ra, “Có.”
Tưởng Kính Phong duỗi tay, trực tiếp đoạt lấy điện thoại của Trần Cương, nhìn dãy số dùng điện thoại của mình gọi qua.