Chương 7: Xe đen

Sáng tinh mơ trên đường rất ít xe, Trần Húc phóng xe nhanh, mười phút liền đến trường trung học số 2.

Nghiêm Hân Nhiễm chỉ vào một cửa hàng đối diện cổng trường, “Cửa hàng đó hương vị không tồi.”

Trần Húc không nói chuyện, đánh tay lái dừng xe gần vỉa hè.

Thời điểm ba người đi vào cửa hàng ăn sâng, còn chưa đến 7 giờ, nhưng đã có không ít học sinh ngồi ở bên trong.

Trần Húc chống cằm hướng về cạnh cửa, nhìn Nghiêm Hân Nhiễm nói: “Em ngồi chiếm chỗ trước, anh cùng Vương Bân đi gọi món.”

“Được.”

“Đúng rồi, em muốn ăn gì?”

“Ừm…… một đĩa bánh cuốn nhỏ, nước dùng trong vắt.”

Trần Húc gật đầu, cùng Vương Bân đi vào trong, mà Nghiêm Hân Nhiễm cũng ngồi xuống ghế trống.

Cô nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng lên, thỉnh thoảng có học sinh lướt qua cửa, trái tim không an phận, xao động càng rõ ràng, khiến cô cảm thấy l*иg ngực có chút trướng.

Cô hít sâu một hơi, nhìn về phía Trần Húc đang nói chuyện với chủ quán, khóe môi không chịu khống chế mà hơi giơ lên.

Như Trần Húc nói, sau khi ăn sẽ ấm áp, Vương Bân không còn trực tiếp xoa tay mà hút thuốc nữa.

Mà cô…… Cảm giác dạ dày cả ngày đều ấm áp, hơi nóng tỏa ra từ trong cơ thể, không ngừng cuồn cuộn……

Bởi vì hôm nay Lưu Lệ Quyên được nghỉ, nên buổi trưa sau khi tan học, Nghiêm Hân Nhiễm ngồi xe bus đi về.

Trong nhà rất an tĩnh, Lưu Lệ Quyên ngủ, cha dượng cũng không ở nhà, không biết đi đâu, có lẽ lại đi chơi mạt chược.

Cha dượng không ở, cô thở phào nhẹ nhõm, nấu một bát mì, ăn xong liền lập tức trở về phòng.

Cô theo thói quen khóa trái cửa, sau đó nằm xuống chiếc giường gỗ nhỏ, bắt đầu ngủ, nhưng trước mắt lại hiện ra bộ dáng Trần Húc đang nghiêng đầu về phía hẻm nhỏ nhả khói.

Kết quả cô ngủ không ngon….Hơn nữa còn mong chờ ngày mai mẹ đi làm….

Đáng tiếc chính là, sau tiết tự học buổi tối ngày hôm sau, cô vội vàng ngồi xe buýt đến khu vui chơi, nhưng lại không gặp Trần Húc cùng Vương Bân, ngay cả mấy người theo dõi địa điểm ngày hôm trước cũng thay đổi.

Cô lúc này mới ý thức được, Trần Húc bọn họ đã thay ca làm việc.

Ở đây có xe của hai người, Trương Húc Vương Bân một xe, mà Lý Siêu cùng mấy người anh ta mang theo ngồi một xe.

Về phần khi khi nào đổi….Nói thật, cô cũng không rõ lắm, cảm thấy không có quy luật nào.

Đáy lòng dâng lên một tia mất mát, Nghiêm Hân Nhiễm cúi đầu, đem sự tồn tại của bản thân giảm xuống thấp nhất đi vào phòng chứa đồ.

Bọn đám người Lý Siêu không giống với mấy người Trần Húc, không dễ ở chung như vậy, còn cảm thấy đặc biệt gấp gáp.

Tuy rằng bọn họ đều mang cô ra giễu cợt, trêu đùa, nhưng mấy người Trần Húc có chừng mực, mà bọn Lý Siêu thì không.

Thậm chí có đôi khi còn sẽ cố ý cản đường cô, còn dùng nước đổ lên, dùng chân làm cô vấp ngã khi cô hỗ trợ dọn dẹp, người bên cạnh cười đặc biệt dâʍ đãиɠ, nói một ít lời thô tục, lộ liễu.

Cô không thích đám người Lý Siêu, cũng có chút sợ bọn họ……

Liên tiếp mấy ngày, Nghiêm Hân Nhiễm cũng không nhìn thấy Trần Húc, mà hôm nay là ngày mẹ cô đi làm.

Sau tiết tự học buổi tối, cô bước ra khỏi cổng trường với sự chờ mong, mang theo một chút thấp thỏm, tầm mắt bỗng nhiên bị chiếc xe đen dừng ở đối diện cổng trường thu hút.

Như muốn chứng minh cái gì, cô bước nhanh qua lối đi bộ, hòa vào đám người đi đến phai trước chiếc xe, nghiêng đầu nhìn lướt qua biển số xe.

Thật đúng là……